Niềm Đau Phía Sau Hạnh Phúc - Lâm Chấn Khang. 0. Mong Một Hạnh Phúc - Khởi My. 0. Mơ Một Hạnh Phúc - Hiền Thục. 0. Thu Khau Phạ - MTV. 0. Xuân Quê Tôi - Đức Trí, MTV, Cao Bá Hưng, Kim Ngân, Jeny Tang, Nguyễn Dân, Hakoota Dũng Hà, Kim Tuyên. Bài hát Bông Hồng Trắng Lên Tim - 2022. Bông Hồng Trắng Lên Tim. Nghệ sĩ: K.Na Bon Đỗ. Lời bài hát "Bông Hồng Trắng Lên Tim": Nắng đến nên mưa đi rồi..mẹ à..bao năm nay một mình con sống.. Chờ trông với cái tương lai không hề hiện hữu dù 1 chút hi vọng. Biết đâu ra sao Vỡ oà niềm hạnh phúc được làm cha của người đàn ông vô sinh thứ phát 23 năm. SKĐS - "Tôi cũng không biết nói gì hơn ngoài niềm hạnh phúc khi có con. Ngày vợ sinh, tôi không khóc mà một tay ôm con một tay siết thật chặt tay vợ vì mừng"- người đàn ông vô sinh thứ phát 23 Câu ban la ngươi vô cung yêu quy đông vât . Dương chia se: 'Môi ngay chăm soc chu cho cưng la môi ngay minh hoc cach yêu thương đông vât, tao ra nhưng cam xuc tich cưc, chia se vơi moi ngươi, lan toa nhưng gia tri tôt đep. Công viêc youtuber cua minh không chi giup minh tao ra nguôn thu nhâp ôn đinh ma con khiên cho ban thân minh cam thây cuôc đơi con Vay Nhanh Fast Money. Gin_Eyes New Member Joined Sep 27, 2017 Messages 27 Reaction score 0 361 đâu hết ròi Manfred New Member Joined Sep 28, 2017 Messages 67 Reaction score 0 doccosex New Member Joined Feb 22, 2018 Messages 11 Reaction score 0 364 Kiên nhẫn đọc đến cháp thứ 30 thì cảm thấy quá nhiều thứ vô lý,các tuyến nhân vật thì dày đặc,các chi tiết người quen thì xuất hiện quá chung cách viết truyện kể cả là tưởng tượng hay là hồi ký còn quá đuối. sss New Member Joined Dec 5, 2017 Messages 7 Reaction score 0 365 Người ta nói chuyện bịa như thật còn ở đây thì chuyện bịa mà như bịa luôn. quá dở. Tác giả hẳn là một người ảo tưởng. jonny blade New Member Joined Sep 28, 2017 Messages 325 Reaction score 0 366 Lên nào sologoal159 New Member Joined Jan 8, 2018 Messages 52 Reaction score 0 367 Lênnnnn New Member Joined Oct 5, 2017 Messages 200 Reaction score 0 368 lên ahihiii tự dưng này có hứng lục lại đống truyện Từ lúc đầu tôi nói rồiiiii. Ai tin thì tinmnn. tin thì tùy mà. Các bạn đọc thì đọc thuiiii… tôi chả mất j… à mà ai lại giùm chap 109 full giùmmmm.. Đang xem Niềm hạnh phúc của một thằng nghèo Ai tin thì tin tin thì tùy…. lại giùm mình chap 109 full giùmmmmm . Cảm ơnnnn. gặp lại 1 ngày xaa… Xem thêm Đủ Nắng Hoa Sẽ Nở Đủ Gió Chong Chóng Sẽ Quay Đủ Yêu Thương Hạnh Phúc Sẽ Đong Đầy nicknaylanickthu3 View Public Send a private message nicknaylanickthu3 Find all by nicknaylanickthu3 Ai tin thì tin tin thì tùy…. lại giùm mình chap 109 full giùmmmmm . Cảm ơnnnn. gặp lại 1 ngày xaa… texas instrument View Public Send a private message texas instrument Find all by texas instrument View Public Send a private message Find all by __________________Intel i7-9700K, ASUS STRIX Z390-F GAMING, 32GB RAM Gskill Trident Z RGB 3000 MhzVGA ASUS STRIX RTX 2080TI SSD M2 NVMe Samsung 970 512GB H150i RGB, High Sierra & 10 Xem thêm Bí Quyết Giảm Cân Của Sao Hoa Ngữ, Ngạc Nhiên Với Chế Độ Ăn Kiêng Của Sao Hoa Ngữ Jump User Panel Private Messages Search Đại sảnh Tin tức iNet Review sản phẩm Máy tính để bàn & AMD Intel & Đồ họa máy tính Phần cứng chung miniPC Tự build máy chạy Thiết bị vi & Phụ kiện Phần mềm Trường đua Games luận chung League Legends Garena – Liên Quân — Game Sản phẩm công nghệ Máy tính xách tay Tất tần tật thông tin về Dell anh em cần biết Các sản phẩm Apple Máy tính chuyên dụng Thiết bị di động Đồ điện tử & Thiết bị gia dụng Multimedia HDmedia Mạng gia đình & nghiệp nhỏ Đầu tư – kinh Bất động sản Chứng Vay tiền & tiết kiệm kênh đầu tư khác Hàng không Học tập và công việc Học ngữ Ngành CNTT Phát triển Phần mềm Ngành kinh tế – Luật Kỹ năng và kinh nghiệm đi làm Cẩm nang khởi nghiệp 2 bánh – 4 bánh Ô tô & đồ chơi Xe máy & Khu vui chơi giải trí Chuyện trò linh tinh™ f17 with Superthreads – Wiki Ăn uống Cẩm nang du lịch Phim – Nhạc – Sách Chụp ảnh & Quay phim Thể dục thể Các món ăn chơi Khu thương mại Máy tính bàn, linh kiện, mạng Máy tính xách tay Điện di động Mua & bán xe Thời trang & làm đẹp vặt Bất động sản Dịch vụ ăn uống, du lịch Sim số đẹp & đồ thủy Các sản phẩm, dịch vụ khác Post navigation Phóng về nhà, vẫn lịch trình cũ ăn cơm tối xong, tôi lại lên phòng học qua bài vở rồi lên giường ngủ. Lại một ngày mới bắt đầu, tôi nhíu mày tỉnh O. á. p... Oáp. Tôi lấy tay dụi dụi mắt. Bước vào vscn cho tỉnh lại cà nhắc bước xuống tầng. Tối hôm qua thấy tôi như thế thì Uyên với Sún cũng hỏi tại sao lại bị. Tôi cũng chỉ trả lời qua loa là ngã cái đồng hồ thì 5h20 rồi. Tôi lại phải xách cái mạng vào nấu ăn. Mở tủ lạnh thì thấy còn vài quả trứng ít quả cà chưa, với lạc. Cơm trong nồi điện thĩ vẫn còn nhiều nên tôi nghĩ là làm cơm rang trộn lạc, ăn với trứng. - Dầu đâu nhỉ? Tự độc thoại. Loay hoay mãi thì cũng thấy can dầu bỏ ở dưới lấy chảo bật bếp ga lên. Bỏ dầu vào đợi sôi xong bỏ cơm nguội vào. Đảo đi đảo cái chảo khác để rang lạc. Sau tầm 20 phút thì món tôi và thằng bạn tự sáng tạo khi ở quê cũng rang trộn với lạc đâm nhỏ. Trứng sốt cà chua thì cũng rán xong Dậy sớm thế mày? Thằng Hòa bước xuống- Ừ. Tao dậy quen một lúc thì nhỏ kia cũng xuống. Chúng tôi lại chui đầu vào Uyên lại ngồi xe tớ hở. Tôi hỏi- Hỏi Cậu chở tớ nha. Tôi nói vì thấy chân phù to hơn hôm qua, Không thì tớ qua xe thằng Hòa ngồi nha. Tôi nói- Lên tớ chở nào. Uyên nhăn mặt xuống xe rồi lên cầm tay cũng phóng lên ngồi. Thằng Hòa thì nó lại phóng trước Uyên Hở- Cậu đi với tớ không thấy... Tôi nói vì tôi thấy thật sự mình rất nhỏ bé khi đi với Uyên, Linh...- Ý cậu là gì?- Thì tớ thấy mọi người nói ra nói vào. Người thiệt là cậu. Tớ là con trai tớ không Kệ họ. Tớ không quan tâm. Mà lần sau đừng nói kiểu đó nữa tới trướng Uyên phóng vào nhà gửi xe. Tôi thì bước xuống, cà nhắc đi vào Ê, Phương lại tao nhờ tí. Tôi thấy thằng Phương đang kè kè nói chuyện với bé nào Gì thằng Đỡ tao vào lớp cái. Chân bị đau. Tôi nhăn mặt nhờ là tôi được thằng Phương dìu về Cảm ơn mày Ừ, thôi tao về lớp Kút đi con tó. Tôi nói rồi lết về chỗ lớp thì cũng gần như đông đủ cả rồi chỉ thiếu vài đứa nữa là Khánh, với thằng Trung thì lo tán chuyện với Lan Anh. Còn thằng Hòa thì cặp kè với Trang xinh. Còn thằng Phong thì Hi Hân, Lan Anh, Trang. Hi ba thằng đệ. Tôi cười nói- Ừ, Quân, chân cậu sao vậy. Hân ngừng nói chuyện với thằng Phong đi xuống bàn tôi Tớ bị ngã xe nhẹ thôi không sao đâu. Tôi nhét cặp vào ngăn bàn rồi xích ra cho Hân Đưa ra tớ xem nào. Hân nhìn xuống chân tôi Không sao nà, mà lúc chiều đi chơi vui vẻ chứ. Tôi cười Ừ nà. Phong dẫn tớ đi chơi công viên đủ trò luôn. Hân nói rồi hấp háy mắt nhìn Nhất Hân Quân, Uyên đâu rồi. Lan Anh hỏi tôi- Tớ biết đâu, chắc là đang vào Quân mày ra xem. Uyên đang nói chuyện với đứa con gái nào ấy. Con đó nói, muốn gặp mày xin lỗi. Thằng Tuấn Béo hớt hải chạy vào Lại gì thế không biết? Tôi lắc đầu thờ dài rồi lết ra Na, cậu qua đây làm gì thế? Tôi thấy Na đứng đó nói- Tớ muốn xin lỗi cậu chuyện hôm qua nhưng bạn này không cho gặp. Na nói rồi nhìn À Uyên sao thế? Tôi bước lại hỏi Im lặng, bước vào lớp Xuống căntin với tớ nhé. Na cười Chân tớ đau không đi được. Tôi nói- À thế lại đây tớ nhờ tí. Na kéo tôi đi vào chỗ vắng người nói chuyện. Mấy đứa bạn cũng hiểu nên vào lớp Chuyện hôm qua tớ xin lỗi Không sao đâu. Mẹ cậu chỉ lo cho cậu thôi mà. Tôi đáp- Tớ xin lỗi mà chân cậu thế nào rồi?- À vẫn đi được, Đưa lên tớ xem. Na nói- Thôi không có gì nào đâu nà, chỉ đau chút ít Ừ, thế cảm ơn cậu nhiều nhá. Cũng xin lỗi nhiều nữa. Na nhí nhảnh nói- Ừ, không có gì đâu mà chuyện cậu và thằng kia sao rồi. Tôi hỏi- Thì quên chứ sao. Loại người đó tớ next được Ừ. Thôi tớ về lớp trước Na hôm nay có vẻ khá hơn hôm qua thì khóc như mưa. Bây giờ thì lại cười như chưa có chuyện gì ấy. Con gái khó hiểu thật...[next]Chap 52- Đi ngắm gái không mày? Thằng Trung gọi thằng Hòa- Thui, mày đi đi. Tao ở Đậu má hôm nay bày đặt. Thằng Khánh thêm Biến thì ngồi nghe tụng kinh trong Gì bạn. Một thằng trong lớp nói chuyện với Linh tôi cũng chả biết tên vì mới vào lớp Bạn cho mình xin số điện thoại đi. Thằng kia nói- Sao mình phải cho bạn? Linh nhíu mày nói- Vì... Mình thích bạn. Thằng kia ú ớ gãi đầu lắp bắp- Haha. Chú liều Nhìn dậy mà ghê, thánh cmnr... Blap... Blap. Bọn trong lớp thì cười và đang chăm chú xem film trước Bạn thích mình ư. Linh nhướn mày hỏi Đúng, kể từ khi thấy bạn ở cấp 2. Mình đã thích bạn rồi. Không ngờ bạn lại học cùng lớp với mình. Thằng đó nói tiếp- Nhưng mình không thích bạn. Linh thẳng thừng nói Không sao. Bây giờ thì chưa nhưng sau này thì khác. Hắn nói chắc nịch rồi bước về chỗ Ghê vậy mày...- Anh ấy thật là dũng cảm...- Tao ủng hộ mày... Blap... Blap...- Lại một anh dính mật ngọt. Thằng Hòa nói- Kệ đi. Linh đáp- Hân chiều nghỉ có đi đâu không? Thằng Phong nói với Tớ ở nhà. Hân đáp- Tớ đến chơi nhá. Thằng Phong hí hửng cười nói- Ờ hihi. Hân gật đầu nói chuyện thì thằng Trung với thằng Khánh khệnh khạng bước vào Quân, Hòa xuống đây tao nói này. Thằng Khánh vẫy vẫy tay gọi tụi Gì hai thằng tó. Thằng Hòa nói- Trung mày nói đi. Thằng Khánh dục thằng Tao có đối tượng rồi. Mong tụi mày giúp đỡ. Thằng Trung gật gù Đối tượng gì?- Chả là thế này lúc nãy đi ra ngoài kia thằng này đi đếu nhìn không may đâm vào một đứa con gái. Rồi nó nói muốn tán con đó. Nhưng nó hơn ta 1 tuổi. Thằng Khánh nói- Ađù muốn làm phi công trẻ à mày. Thằng Hoà nói- Lái máy bay luôn. Tao ủng hộ. Tôi nói- Thế giờ muốn tụi tao giúp gì? Tôi nhìn nó hỏi- Mày hỏi chị Oanh đấy. Hình như học cùng lớp mà chơi thân nữa. Thằng Trung nói- OK thằng Tùng. Tiếng trống đánh báo hiệu tiết 2 Chào cả lớp cô tên là Thủy dạy môn Lí của các em năm nay. Cô Thủy Dạ. Chúng em chào một lúc nghe giảng về kiến thức lí học thì cũng ra chơi thằng Trung nó vì gái mà bắt tôi lết cái chân đau qua lớp chị Oanh xin sơ yếu lí lịch của cái chị mà thằng Trung muốn Hòa mày đi theo tao không? Tôi hỏi- Không. Mày đi Nhớ nhá. Tí đừng mà xách dép theo tao. Tôi nói- Ừ. Tao đéo cần. Keke. Nó cười vì muốn ngồi tám với Trang đây Uyên, Trang, Hân, Linh, Lan Anh đi căn tin với tớ không? Tôi nói- Mấy cậu đi đi. Trang Linh đồng Hihi. OK. 3 đứa con gái đồng thanhTôi và 3 đứa con gái đi ra và tiến tới lớp chị Oanh. Mà tôi cũng chả biết lớp nào nên thấy lớp 11 là nhìn vào cửa sổ xem có Em ơi cho anh xin cái Ăn gì mà trắng thế em... Blap... Blap. Đi xem mà mấy đứa con trai trong lớp 11 là cứ trêu mấy nhỏ. ai bảo xinh cho lắm vào, trêu là đúng... - Chị Oanh. Cuối cùng tôi cũng tìm được lớp chị Ơ, cu Quân. Ái chà, đưa cả mấy bạn gái đi chơi luôn. Chị Oanh trêu Đi căntin với tụi em không? Tôi nói- OK. là tôi được sánh bước cùng 4 người đẹp. Đi đến đâu thì bọn con trai cũng ngắm đến đó. Ở Hà Nội thì trai xinh gái đẹp nhiều, ở đó có cái ăn cái mặc nên điều đó là bình vừa đi cũng vừa ngắm xung quanh. Xinh cũng nhiều mà lascote cũng chả Chị ơi lấy cho em hai C2, hai Sting, một seven Chị Oanh, cho em hỏi tí được không? Tôi e dè hỏi- Hỏi gì thế?- À cái chị mà hay đi với chị ấy...- Ý gì đây? Tất cả nhìn tôi đồng Không phải, tớ/em hỏi cho thằng Trung kìa. Tôi giải thích- Nó bắt tớ/em qua hỏi chị. Tôi Bạn chị tên Hằng. Chưa có người yêu. Nhiều anh tán nhưng chưa yêu ai...- Chị cho em sở thích, số điện thoại, facebook luôn đi. Tôi hỏi- Cậu hỏi cho Trung hay cho cậu thế. Uyên ánh mắt sát khí nhìn tôi- Tớ nghi nghi lắm Uyên à. Lan Anh nheo mắt nói- Tớ cũng vậy. Hân thở dài nói- Ơ, tớ hỏi gìùm thằng Trung mà. Tôi thật thà đáp vì hỏi một lần cho thằng Trung là nó bắt hỏi lần hai nên hỏi từ đầu đến cuối cho Con Hằng thích ăn bim bim, snack. 098xxxxxxx, facebook... Sau một lúc thì tôi cũng lấy được thông Chị cho em trả tiền. Uyên nói- Đây Tao đoán có sai đâu, nhìn cái mặt thì ngu ngu nhưng bên trong lợi dụng. Thằng một bên bàn tôi nói- Thì con kia giàu như tao, tao cũng đào mỏ ngu gì không đào... Blap... Blap...[next]Chap 53Mấy thằng ngồi kế bên bàn tôi nói, chắc hẳn mấy nhỏ và chị Oanh đã nghe tụi kia nói Tớ/Em xin lỗi. Tôi cúi mặt bước cà nhắc lên lớp. Từng bước chân sao mà khó đi quá, cuộc đời sao nhiều chông gai quá. Từ giây phút đó trở đi tôi lại sống thật với quá khứ của mình về 4 năm cấp 2. Như vậy sẽ không bị lời dèm pha. Sẽ không ảnh hưởng tới mọi người xung quanh thả hồn vào những đám mây xanh trên bầu trời và không quan tâm đến mọi thứ xung Uỵch. Định thần lại người mà tôi vừa đụng phải. Lại là một cô gái nhưng nhìn già dặn hơn tôi đoán tầm lớp 12 hay 11 gì Bạn không sao chứ. Tôi cúi người xuống đỡ bạn ấy Mình không sao. Đứa con gái đó đứng dậy phủi phủi quần Xin lỗi. Tôi nói rồi bước cà nhắc lên lớp mà không quan tâm đứa con gái Ê, ê làm người ta ngã mà bỏ chạy à. Tiếng gọi với phía Xin lỗi. Tôi quay lại lần nữa rồi lại bước về lớp mà mặc vào lớp, thì mấy đứa đang chat chít, chém gió...Tôi lại bước vào chỗ ngồi. Thấy tôi vừa về là thằng Trung nhảy tọt lên Sao, sao có thông tin gì chưa?- Hằng. 96. Sđt 098xxxxxxx, thích ăn bim bim, snack, chưa có người yêu. Tôi im lặng lấy tờ giấy ra viết rồi lại nằm xuống Cảm ơn nha thằng Tùng Tiết 3 lại bắt đầu. Uyên, Hân, Lan Anh cũng vào lớp nhỏ nhìn tôi, tôi vẫn thế vờ nghe Chào các em cô tên Thương, cô sử dạy chúng ta môn Lịch sử. Và giờ chúng ta bắt đầu bài học nhé...- Quân, tớ... Lan Anh nói Tớ không sao? Tôi không nhìn Lan Anh mà trả Cậu đừng suy nghĩ nhiều ra chơi, tôi nói dối với tụi bạn để đi nhắc bước ra khỏi lớp. Học sinh lại ùa ra chơi. Có đứa đá cầu, cầu lông, đọc sách... Tôi thì một mình bước tới cái ghế đá ngồi. Ngắm nhìn mọi thứ xung quanh rồi nhắm mắt Sao cậu lại ra đây. Tôi mở mắt dậy vì nghe thấy có ai đó vừa ngồi bên cạnh Quân nghe tớ nói này. Hân nhẹ nhàng nhìn tôi nói- Lời nói của thiên hạ thì kệ. Họ nói gì thì cũng đừng quan tâm nà. Tớ cũng không khác gì đâu. Tớ phải chăm sóc cu Bo và ngoại. Tớ đôi lúc cũng muốn ngã gục lắm chứ, nhưng mình ngã gục thì gia đình sẽ ra sao sẽ như thế nào. Hân nói- Tớ biết vậy, tớ sẽ chỉ có cậu là bạn. Còn Uyên, Linh, Lan Anh hay Trang và mọi người xung quanh tớ. Tớ sẽ không khiến họ phải khó xử. Tôi mỉm cười nói- Ừ, ngố. Hân mỉm cười nhìn Chiều tới nhà tớ nhé. Hân nói- Ok. Ở nhà cũng không biết làm Mà tớ thấy thằng Phong tốt với cậu đấy. Tôi nói tiếp- Nhưng tớ chỉ xem Phong là bạn không hơn không một lúc thì tôi cùng Hân sánh bước đi lên lớp. Đang đi thì bị níu lại bằng tiếng ai kêu mình phía Tên kia, mi đứng lại cho Bạn gọi mình? Tôi dừng bước quay lại nhíu mày Làm người ta ngã rồi chạy à. Bạn của cái đứa con gái tôi đụng phải lúc Mình xin lỗi bạn kia rồi mà. Tôi đáp Hân thì ở ngoài không hiểu chuyện Bạn nói dễ nghe qua ha, xin lỗi thì ai chả nói được. Nếu thế thì tội phạm giết người xong rồi xin lỗi cũng được à. Nhỏ đi cùng nói tiếp- Thế bạn muốn sao?- Hỏi bạn tui ý. Nhỏ đi cùng hướng mắt qua cái con tôi đụng Bạn muốn sao? Tôi nhíu mày Khao mình và bạn mình là ok. Con đó cười Ừ. Nếu rảnh. Giờ tụi mình đi trước. Tôi quay lại Nếu ông chạy thì sao?- Ở trong cái trường này, không tìm được vào lớp cũng tiết 4 vừa bắt đầu...[next]Chap 54Tiết 4 là tiết Địa. Tất cả cũng về chỗ ngồi cả và Hân cùng sánh bước vào Chào các em, cô tên là Ngọc sẽ dạy môn Địa Lí cho các em. Cô Ngọc nói- Dạ- Linh. Trang nói- Nhìn kìa. Trang nói rồi hướng mắt bên thằng Hiếu, thằng mà lúc nãy tiết trước nói với Kệ. Linh cũng hiểu, nhỏ không nhìn thằng Hiếu mà quay lên bảng nghe giảng rồi chép vẫn thế chép bài nghe giảng và im lặng. Còn thằng Trung Khánh, Hòa ở phía dưới thì lẻo mép nói chuyện rầm Mấy em kia nói chuyện nhỏ thôi. Cô Ngọc nóiThế là mấy cu cậu im phăng phắc Địa trôi qua một cách nhanh tùng tùng. Tiếng trống cuối cùng kết thúc buổi học. Ai cũng hớn hở lao ra khỏi lớp để về nhà sau một buổi học mệt Hòa, tao nhờ tí này. Tôi cà nhắc lại gần Gì mày? Nó khoác balô rồi Tí chở Uyên về giùm tao nha, mà trưa tao không về ăn cơm đâu. Tôi nói- Thế mày ăn ở Tao tới nhà Hân cũng lâu rồi chưa tới. Tôi nói- cà nhắc bước ra nhà xe dành cho khối 10 trước để lấy xe. Dắt xe ra tôi đề ga phóng ra ngoài cổng đợi Hân. Học sinh ba khối thì ra ùn ùn đông nghịt, có nhiều đứa thì được gia đình đưa đón. Có đứa thì có xe ôtô đón...Tôi đưa mắt nhìn quanh mà không thấy cái bóng dáng nhỏ thân quen đâu Gì thế. Tôi Nhát gan. hihi. Hân Lên xe tớ chở về nhà nào. Tôi cốc đầu Hân mỉm Thế Uyên thì sao? Hân e dè nói- Thằng Hòa chở Uyên rồi, mà hôm nay tớ muốn ăn chực nhà cậu một bữa được không. Tôi nói- Ok luôn hihi, giờ cậu chở tớ ra chợ mua đồ ăn đi. Hân ngồi lên xe rồi đập đập tay Ừ thì đi. Tôi đề ga phóng xe đi, vì tôi cũng chưa quen đường quen lối nên Hân chỉ đường không tới chợ Hân bước vào mua đồ ăn. Tôi vì đau chân không giúp gì được nên phải ngồi trên xe đứng đợi. Xung quanh thì ồn ào, người mua cái này cái nọ. Tôi lại bơ vơ giữa cái ồn ào này. Tôi ghét nơi đông người khi mình bất động nơi đây. Tôi cúi mặt xuống cái tay cầm xe mà không chú ý xung quanh. Trời thì nắng tôi thì đầu không đội mũ vì đem cho Hân đội rồi. Sau tầm 30 phút thì nhỏ cũng bước ra. Trên tay thì cầm nhiều đồ ăn lắm. Cá tươi, rau muống, và vài quả trứng. Tôi nghĩ thế là nhiều rồi vì nhà nhỏ cũng nghèo Hân đi gì mà lâu giữ vậy. Tôi càu nhàu mồ hôi mồ kê chảy ướt mất cái áo phông Thì cũng phải đợi chứ. Hân thì mặt cũng đỏ hồng ra vì Ờ hi. Thế về nhà được rồi nhé tiểu Ừ, hihi. Về thôi. Hân cười xinh lắm, duyên không tả xe về nhà Hân thì thấy phía trước nhà có chú nào vừa bước Chị mày đâu, sao còn không chịu trả nợ cho tao. Cái chú đó mắng rồi xô ngã cu Chú làm cái gì vậy sao lại xô em tôi. Hân xuống xe bỏ thức ăn vào giỏ xe tôi rồi chạy lại đỡ cu Bo. Tôi cũng cà nhắc bước Cha mẹ mày còn thiếu nợ tao, tao đến đây để Tôi sẽ trả đủ cho ông, ông đừng đến đây mà to tiếng. Hân nói- Mày mất nết à, mẹ mày cũng không khác gì mày. Chú đó nói rồi bước ra Tao sẽ quay lại Gia đình Hân thiếu nợ nhà ông bao nhiêu? Tôi lớn giọng Mày là thằng nào?- Tôi chả là ai cả, gia đình Hân thiếu nợ ông bao nhiêu? Tôi hỏi Ái chà, chắc mày là trai nó đưa về. Nhà nó thiếu tao Ông cho tôi một tháng. Tôi sẽ trả đủ tiền vốn và tiền lãi cho ông, từ giờ đến lúc đó tôi mong ông không làm phiền gia đình Hân. Tôi đáp chắc OK. Tháng sau tao sẽ tới. Nếu đến lúc đó mà không trả tao phá nát cái nhà này. Nói xong rồi thằng cha đó phóng xe Hân, mình vào nhà thôi. Tôi nói nhẹ- Tớ xin lỗi. Hân nói- Tớ và cậu sẽ kiếm được mà. Tôi cười nói- Mong là vậy. Hân thở dài, mắt gần nhòe đi. Tôi cũng thế, tôi cũng không khác gì Hân. Lúc đó tôi thật muốn chỗ dựa cho Hân lắm. Nhưng tôi biết bản thân, gia đình mình còn lo chưa xong nói gì là người đứa bước vào nhà, cu Bo thấy chị như vậy cũng dũng cảm không khóc. Vào nhà thì thấy ngoại đang ngủ...[next]Chap 55- Ngoại ơi, dậy đi anh Quân tới chơi nè. Cu Bo chạy lại gọi Quân, con mới tới chơi à. Ngoại nhíu mày tỉnh Vâng, con cũng mới tới chơi ngoại à. Mà hôm nay con xin ăn chực ở đây một bữa nha ngoại. Tôi ngồi xuống ghế rồi Ừ, cho con ăn chực suốt cũng được. Ngoại hiền từ, móm mém Vâng hi, mà con xin phép xuống nhà giúp Hân nấu ăn đây. Tôi nói rồi lon ton xuống căn bếp nhỏ. Nhìn xung quanh thì cũng không khác nhà tôi là mấy. Bước xuống thì thấy Hân ngồi khóc vì tôi nghe Hân. Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên vai nhỏ nhắn của Hức, hức... Ư. Tiếng thút thít, tiếng nấc trong cổ họng của Không sao mà. Một tháng hai chúng ta cộng lại cũng 6 triệu. Trả nợ cho thằng cha kia 3 triệu. Còn tiền tháng này cũng chưa lấy nên đủ mà. Cậu yên tâm đi, đừng khóc nữa. Tôi nói nhỏ- Hức, tớ biết chứ. Nhưng hai ta còn đi học. Chỉ làm được buổi tối thì làm sao được 3triệu/tháng. Hức. Hân ngước mặt lên nhìn tôi. Hai hàng nước mắt chảy xuống hai gò má trắng Tớ sẽ tìm công việc part time khác. Tôi đáp chắc- Nhưng cậu cũng phải gửi tiền về nhà nữa mà. Hân không khóc nữa rồi nhìn tôi Tớ sẽ kiếm công việc khác phụ để kiếm tiền nhiều hơn. Bây giờ chân tớ đang đau không thể chạy quán được cậu nói giùm với chị Hương giùm xong thì tôi và Hân cũng không đề cập tới chuyện đó nữa. Hai đứa bắt đầu bắt tay vào nấu Hân rửa rau để tớ rán cá nha. Không mỡ nó té vào người cậu đấy. Tôi để con cá tươi và cái Ờ hi. Hân mỉm cười lấy rau ra Anh chị cần em giúp gì không? Cu Bo vào hỏi- Bo ra giúp chị Hân lặt rau đi. Tôi lật lật đảo đảo để cá khỏi cá xong tôi lại rán đậu một lúc thì cũng xong mọi việc. Cu Bo thì lên trên nhà trải chiếu. Tôi và Hân đảm nhiệm nhiệm vụ dọn cơm Cháu mời ngoại, em mời anh Quân, chị Hân dùng cơm. Cu Bo lễ phép Con mời ngoại dùng cơm. Tôi và Hân đồng Ừ, hai con ăn đi. Ngoại nóiBữa cơm diễn ra thật đầm ấm và hạnh phúc. Ăn cơm xong tôi dọn mâm xuống, Hân rửa bát, cu Bo thì rủ Hân cần tớ rửa với không? Tôi quay sang hỏi- Hi không cần đâu tớ rửa được mà. Hân mỉm cười nhìn Ừ. Tôi lên nhà chơi với cu Anh Quân chơi bắn bi với em không? Bo đưa ra một hộp đựng đầy bi đủ loại màu Chơi chứ. Thế là hai anh em bỏ bi xuống nền đất chơi Póc, trúng Anh Tiếp anh hết bi rồi Uầy, thua Hai anh em chơi vui ha. Hân bước lên thấy hai anh em chơi rồi Thôi anh không chơi nữa đâu, thua em hoài à. Tôi lắc đầu nói- Hehe, ở lớp em chơi siêu nhất Ừ. Tôi bước dậy ra rửa tay rồi lên ngồi cùng Chiều thằng Phong tới đó, mà nó biết nhà Hân không? Tôi quay qua Lần trước Phong chở tớ đi chơi đương nhiên là biết rồi. Hân đáp- Ừ nói chuyện thì cu Bo xen Chị Hân nè. Bo ngồi bắn bi ngước mắt lên nhìn Hân Gì Bo?- Sau này em không cho chị lấy ai Ơ, sao Bo lại nói vậy. Hân ngạc nhiên Vì em muốn ở bên Bo như thế này và em muốn anh Quân làm người yêu chị thôi. Cu Bo ngây thơ nói- Hở. Hân đỏ mặt nhìn qua tôi nói- Anh Quân chịu không? Bo hỏi tôi Anh thì anh chịu rồi quan trọng là chị em ý. Tôi nói Chị em đương nhiên là chịu rồi anh yên tâm. Cu Bo cười khanh khách nói- Ứ nói chuyện với hai người nữa. Hân đỏ mặt chạy ra ngoài vườn ngồi Chị Hân ngại kìa, Hừ. Hân quay lại lườm Cu một lúc trêu với Hân, tôi và cu Bo ra trèo cây rồi chạy lung tung đuổi nhau rồi hai anh em trải chiếu nằm lăn ra ngủ lúc nào không hay...[next]Chap 56- Hi, Chào Phong, Ơ, sao thằng Quân nằm ở Quân tới từ lúc trưa Hai người nói chuyện nhỏ nhỏ để Quân ngủ cái. Tôi nhíu mày rồi trở mình về phía được tí nữa thì cu Bo nhúc nhúc tôi Anh Quân, dậy dậy Bo sao thế? Tôi lờ đờ ngồi Oáp... Ao ông cho anh ủ í ữa Sao không cho anh ngủ tí nữa tôi giọng vẫn còn ngái Anh kia dẫn chị Hân ra ngoài kia ngồi rồi kìa. Bo Thì kệ chứ, sao nói với anh. Tôi nhíu mày Anh không sợ anh kia cướp mất chị Hân Ừ thôi dậy thì dậy ra ngoài kia anh em ta chơi nào. Tôi lò dò bước ra rửa Phong, mày tới sớm thế. Tôi rửa mặt xong rồi ra ngoài cùng Hân và thằng Ừ. Tao cũng mới Ừ, thế hai người nói chuyện đi. Quân vào trong này chơi với Cu Bo. Tôi nháy mắt với thằng Phong để tạo cơ hội cho Ơ, Quân ở đây chơi cho vui với tụi mình đi. Hân nheo mắt nói- Ơ. Thôi hai người nói chuyện đi tớ vào trong. Tôi nói- Thế Phong mình cũng vào trong nhà chơi đi. Hân nói rồi bước vào trong buổi chiều chơi lung tung cái này tới cái kia. Gần cuối tôi và thằng Phong hai đứa cũng phóng về vào nhà thì thấy Uyên, Sún, thằng Hòa đang ngồi ở phòng khách dưới Hi, chào mọi người. Tôi nói- Giờ mới về à thằng tó. Thằng Hòa nhìn tôi nói- Anh Kòi đi đâu mà trưa không về rồi tối mới vế thế. Sún nhí nhảnh hỏi Anh đi qua nhà chị Hân ý. Tôi Đi chơi vui ha. Uyên nói- Ừ nà. Tôi cũng đáp lại một cách trống không để mong Uyên ít chơi với tôi. Vì tôi không muốn nhỏ bị người ta nói ra nói vào và cũng vì tôi À Hòa, tao nhờ tí mày một chuyện được không? Tôi nói- Mày có chuyện gì thì nói đi. Nhờ cái gì chứ. Thằng Hòa thẳng thắn nhìn tôi À tao muốn tìm một công việc part time để kiếm tiền. Tôi nói- Chẳng phải anh làm ở quán caffê Băng Băng đấy sao? Sún ngạc nhiên hỏi- Anh giờ đang đau chân nên không chạy quán được. Tôi Quân thì khi nào cũng tiền ha. Uyên nói- Tôi thì thế đó, bạn thì có tiền rồi. Bọn tôi khác, bọn tôi nghèo nên phải kiếm tiền. Cuộc sống của gia đình tôi đều cần có tiền không giống như mấy người. Có ăn có mặc rồi. Tôi nói với Uyên. Tôi biết nhỏ đau lắm chứ nhưng tôi vẫn nói vì như thế sẽ tốt hơn cho Uyên và ngước mắt nhìn tôi như không tin vào mắt mình. Rồi nhỏ chạy ra khỏi nhà luôn. Từng giọt nước mắt Uyên tuôn ra, tôi cũng không khác gì đứng đờ ra. Có phải tôi đã làm đúng. Nhưng tôi đã làm tổn thương một cô gái tốt chính là Anh bị sao à? Anh chưa xong với em đâu. Sún lườm tôi rồi chạy theo Uyên- Mày bị điên à, mày nói thế hay là cũng ám chỉ cả tao. Bốp. Một cái đấm của thằng Hòa dành cho Tao làm thế chỉ muốn tốt cho Uyên thôi. Mày biết gì không khi đi cùng với Uyên, Linh hay ai khác, mày thấy họ nói gì về tao không Nghèo, đào mỏ... Tao thì không quan tâm đến mấy lời đó. Tao sợ khi đi cùng Uyên hay ai khác Uyên sẽ bị chê bai, khinh thường. Tôi thả lỏng người xuống Tao xin lỗi. Thẳng Hoà thả lỏng người xuống, ngồi gần tôi Không sao, tao chỉ cần mày hiểu là được. Giờ tao muốn mày giúp một việc nữa. Giúp Uyên giùm tao. Tôi Mày yên tâm Uyên cứ để tao lo. Mà mày bây giờ mày muốn làm việc gì? Thằng Hoà hỏi Làm cái gì cũng được. Tôi nói- Hay mày làm gia sư đi, để tao tìm Ok...Nói chuyện xong thì thằng Hòa cũng đi giúp tôi tìm việc. Tôi từng bước từng bước lên mình trên giường, tôi nhắm mắt suy nghĩ về sau sẽ đối diện như thế nào với Uyên. Tôi lo cho nhỏ lắm, Uyên là một người có tính cách nhí nhảnh đáng yêu nhưng đôi lúc cũng lạnh lùng không rồi mà Uyên vẫn chưa về. 19h vẫn chưa. Tôi nóng ruột cứ đi đi lại lại dưới phòng. Trong nhà thì không có ai, tôi lại đơn độc một Bịch. Bịch. Tiếng bước chân bước vào, tôi đoán chắc là Uyên và Sún trong đập mắt vào tôi là hình ảnh một cô gái với mái tóc rối mù, ánh mắt không có một cảm xúc, Uyên im lặng bước qua tôi như xem tôi là vô hình vậy. Tôi mỉm cười trong lòng chắc hẳn nhỏ ghét tôi Chát. Một cái tát của Sún dành cho Anh là đồ Sún em không hiểu đâu. Tôi không tránh né cái tát của Sún bởi vì tôi đáng bị Anh biết không, vì anh mà chị Uyên bị như thế. Anh thì có cái gì chứ. Anh không biết lúc nãy chị ấy như thế nào đâu, huhu. Sún cũng khóc rồi chạy lên phòng. Tôi một mình đứng như vậy, từng giọt nước mắt rơi xuống... "TỚ XIN LỖI, UYÊN À... "[next]Chap 57Tôi cứ đứng như thế, một lúc sau thì Thằng Hòa bước vào thấy tôi đứng đó Mày ở đây làm gì thế?- Uyên về rồi, nhìn nhỏ tội lắm. Tôi ủ rũ ngồi bệt xuống nền Tao làm sai rồi phải không? Tôi nhìn nói Tao cũng không biết, mà báo cho mày một tin tốt đây. Thằng Hòa ngồi xuống cạnh tôi Chuyện gì?- Tao tìm được gia đình tìm gia sư rồi. Từ tối mai cứ tới địa chỉ này. Mà có điều là, con nhóc đó mới lớp 9, được nuông chiều quen rồi. Tao lấy thông tin là nhà đó thấy 6 gia sư tới làm đều bị nhỏ đó phá đuổi về hết không ai chịu nổi quá một tuần. Thằng Hòa nói- Yên tâm, tao làm được. Tôi cầm tờ giấy trên tay Thôi lên ngủ đi mày. Mai còn đi học. Hai thằng khoác tay nhau bước về về phòng tôi thả mình vào giấc ngủ lúc nào không hay Oáp. Tôi nhíu mày tỉnh vào WC vscn, tôi bước xuống nhà thì thấy Uyên đã có mặt ở dưới không biết phải đối diện như thế nào. Thôi thì im Chào. Tôi nóiUyên không nói gì nhỏ bước qua tôi, rồi lại rán trứng, tôi thì lại pha mì tôm. Uyên cứ làm việc của mình mà không hề chú ý đến tôi. Tôi thì khác, nhìn kĩ lại Uyên. Đôi mắt nhỏ thâm lên vì khóc thì một lúc thì thằng Hòa với pé Sún cũng xuống. 4 đứa bắt đầu ngồi vào bàn ăn. Nhưng không khí ngày hôm nay khác, không một ai nói gì? Im xong thì Uyên lấy xe của nhỏ phóng đi trước tôi thì đi song song với thằng một lúc cũng tới, tôi phóng vào nhà xe để Ơ, Đợi tớ đi cùng với. Na ở đằng kia Chân cậu thế nào rồi? Na bước lại gần tôi hỏi- Chân tớ đỡ hơn rồi. Tôi đáp- Hì, tớ xin Lỗi phải gì, cậu cũng đâu cố Mà tại sao lúc đó cậu lại ngã thế, tớ đánh nhẹ mà. Na nhìn tôi nói- Nhẹ của cậu như thế. Thì chắc mạnh là tớ không còn trên này nữa Eo, làm gì đến. Mà chiều cậu rảnh không?- Có, cậu hỏi làm gì?- Chiều cậu đi chơi với tớ đến dự sinh nhật con bạn được không? Na nhướn mày Sao cậu không tìm ai khác đi, à mà chiều tớ...- Cậu mà không đi là như thế này nhé. Na nói rồi giơ nắm đấm ra dọa Để tớ xem Không xem xét gì nữa, chiều 15h tới nhà tớ. Không đến thì tự xử đi nhé. Chân bị rồi đừng để giờ bị Tay. Na buông một câu đe dọa tôi rồi chạy đi không để tôi ú ớ gì thêm lại cà nhắc vào vào trong thì cũng nhiều đứa đến Thằng đệ giờ mới tới à. Thằng Trung nói- Đệ cái đầu mày ấy. Tôi nhăn mặt rồi bước vào chỗ ngồi cất Hi, Trang. Tôi cúi xuống Ừ. Hi. Trang cười- Trang đến sớm thế?- Tớ cũng mới tới Hi, Mà Uyên hôm nay sao vậy. Tớ thấy Uyên khác khác. Trang hỏi, tôi nhìn xuống Uyên. Nhỏ đang nằm trên Cậu xuống ngồi với Uyên đi. Tôi nói- Uyên, cậu sao thế. Trang nhỏ nhẹ hỏi Tớ không sao tớ hơi mệt thôi. Uyên nói- Mày chơi cái gì thế. Thằng Hiếu Mobi army. Thằng Huy một bên đáp- Bắn nhau hay Ừ, lúc sau thì Linh, Lan Anh, thằng Phong, Hân bước vào lớp cùng một Hi- Hi, Quân. Hân nói- Sao đi cùng lúc luôn vậy. Tôi hỏi- Thì gặp nhau rồi đi chung luôn. Thằng Phong nói- Linh chơi trò gì thế? Tôi lại hỏi thì thấy nhỏ đang chơi gì Anggy Là trò gì. Cho tớ chơi được không?- Nè. Linh đưa máy IPHONE4 cho thì lần đầu cầm cái máy cảm ứng. Cũng chả biết chơi như thế nào. Thoát ra màn hình thì thấy ảnh tôi và Linh khi chụp ở quê ở giữa màn Xóa đi sao còn để làm gì? Tôi nói- Không thích đó. Linh nói- Ơ, cậu...- Cậu gì? Muốn xem ảnh thời ađam của cậu không? Linh nói- Là sao?- Nè, muốn cái này cho mọi người biết không? Linh giơ ra trước mặt tôi là một thằng bé 2 tuổi đang bò dưới nhà trên người không có một mảnh vải. Híc. Không ai khác thằng trong ảnh là tôi lúc Cậu chụp lúc nào thế?- Bí Cho tớ mượn điện thoại tiếp được không? Tôi nói tiếp- Không...[next]Chap 58Nói chuyện một lúc với Linh rồi cũng vào đầu là tiết Văn. Trong giờ học vẫn thế, không có gì để nói. Tôi ở phía trên cứ quay xuống Uyên. Nhỏ không thấy tôi nhìn, Uyên vẫn đang chú ý học. Tôi mỉm cười quay ra chơi tiết 1 thì Trang nói với tụi Cái con hôm qua tới đấy. Tớ nghe tụi nó nói tí ra về đánh Uyên phải. Trang nói- Kệ nó, xem nó làm gì? Uyên nói- Để tớ gọi chị Oanh. Trang nói rồi lấy điện thoại ra Để tớ nữa. Linh cũng rút điện thoại ra Ặc, chuẩn bị xem film chưởng miễn phí rồi tụi mày ơi. Thằng Khánh nham nhở Tí cần tụi tớ giúp gì không? Tôi nói- Tôi cần tất cả bạn tôi, trừ ông. Uyên không nhìn tôi mà Ừ. Tôi đápHầu như mọi người đều ngạc nhiên trừ thằng Mày với Uyên sao thế? Thằng Trung kéo tôi ra ngoài hành lang Không có gì đâu? Tôi lắc đầu nói rồi bước Gọi xong rồi, tí xem ai xử ai. Trang lạnh lùng nói- Tớ cũng Ok rồi. Linh cất điện thoại rồi Tớ cũng xong rồi. Cảm ơn mọi người nhé. Uyên cười với tất cả mọi người trừ Tớ với Lan Anh không giúp gì được. Xin lỗi nha. Hân e dè Hì, không Mà con kia cũng liều nhỉ dám đụng vào mấy hotgirl lớp ta. Thằng Phong Giờ cho nó hết liều luôn. Thằng Khánh Hehe, im lặng bước một mình ra ngoài hành lang nhìn xuống bên sing cả gái cả trai đều chơi vui vẻ, đá cầu, bóng chuyền, nhảy dây, trêu nhau... Tôi thấy mình thật hạnh phúc khi được đi học. Có nhiều người như tôi bây giờ đang làm thuê, kiếm tiền vì nhà nghèo hay vì lí do khác. Tôi thấy mình rất may mắm và được ông trời đứt dòng suy nghĩ bằng tiếng trống vào học. Tiết 2 cũng tiết nghe giảng thì Hân quay xuống tôi Cậu với Uyên sao thế?- Không có gì đâu, hi. Tôi cười Có phải vì những lời hôm qua không?- Tôi im lặng không nói gì?- Gì?- Tí ra ngoài này tớ có chuyện muốn nói. Lan Anh Nói giờ đi. Tôi nói nhỏ- Tí nữa. Lan Anh nói xong rồi quay lên nghe quay xuống phía dưới thì nhận được ánh mắt tò mò của Linh. Hình như Linh nhận ra điều gì đó. Con gái thì nhạy cảm lắm, có giác quan thứ 6. Tôi nhìn Linh rồi nhìn xuống Uyên rồi quay ra chơi tiết 2. Vẫn không có gì đặc trưng ngoài mấy câu chuyện, chém, tám của mấy thánh trong Mày biết gì không? Thằng trong lớp- Gì?- Hôm qua tao tới nhà gấu mày biết mẹ gấu nói gì với tao không?- Gì?- Lần này tao tiếp. Lần sau tao hiếp mày vì dám dụ dỗ con gái bà...- Bó tay. Com với thằng 3 vào là tiết Lý. Giống như mấy tiết trước không có gì trong giờ học. Có thì mấy thánh nói chuyện riêng ra chơi tiết 3, cả bọn lại tập trung vào nói Trang Cậu ăn gì mà xinh thế? Thằng Hòa nịnh Tớ ăn cơm! Cậu hỏi lạ. Trang lắc đầu nhíu mày nhìn thằng Hòa Thì tớ ăn cơm mà không thấy...- Ý gì đây? Trang nhéo mày Ơ, không. Tớ hỏi thế thôi à. Thằng Hòa đáp- Haha. Thằng nhát gái. Thằng Trung Nhát cái đầu mày á. Mày với cái chị kia thì sao? Lái máy bay có ngày ngã đau. Thằng Hòa Troll lại thằng Định mệnh thằng chó, tao thông mày chết. Thế là thằng Trung chạy qua đuổi thằng Hòa. Hai thằng cứ đuổi nhau làm cả bọn cười ầm ầm...[next]Chap 59- Quân, ra đây tớ hỏi xíu. Lan Anh gọi tôi- Gì vậy cậu. Ra đến ngoài hành lang tôi Chuyện cậu với Uyên là sao? Lan Anh nhìn thẳng vào tôi Sao là sao, tớ thấy bình thường mà. Tôi tránh ánh mắt của Lan Anh nhìn xuống Cậu nói Sao tớ phải nói dối cậu làm gì? Tớ và Uyên vẫn bình thường mà. Tôi không nhìn Lan Anh mà nói Thế tại sao ánh mắt cậu giống như đang trốn tránh Tớ lừa, đào mỏ Uyên chán rồi, chuẩn bị tới Linh, cô ta cũng nhà giàu. Tôi quay mặt lại thấy một bóng dáng thân quen đang núp sau cánh cửa. Tôi thấy thế nên nói dù trong lòng không muốn nói ra những lời Tớ không tin cậu là người như thế. Lan Anh lắc lắc vai tôi Giờ cậu biết tớ như thế nào rồi đó. Hàiz. Thế nhé, đừng có nhìn mặt mà phân biệt tốt xấu. Tôi cười khẩy bước vào lớp thì bóng dáng thân quen đó chặn lại phía Ơ. Tôi giả vờ ngạc Chát. Linh lạnh lùng giành cho tôi một cái tát, nhỏ hình như đã dùng hết sức tát vào má tôi, máu từ khóe miệng ứa ra một Linh, Quân hai người sao thế? Thằng Trung thấy thế liền hốt hoảng chạy lại cùng cả đám hỏi. Cả lớp thì chú ý, xì xào, bàn tán...- Quân, mày sao thế? Thằng khánh hỏi Haha, giờ thì biết cái mặt rồi nha. Uyên cười Sao vậy Quân. Trang từ từ Không có gì đ. â. Chát. Cái tát này là của Uyên giành cho Tao không ngờ mày là người như thế, lúc trước tao tưởng mày khác với những đứa tao quen, nhưng tao lại ngu đến mức như thế. Uyên nói- Mọi người giờ biết rồi nhé, out khỏi nhóm được rồi. Linh nhếch mép Mày bị sao thế, giải thích cho tụi tao đi. Thằng Khánh nắm lấy cổ áo tôi lắc Mọi người...- Hân. Tôi nhíu mày rồi kéo Hân ra Quân, sao cậu phải làm thế. Hân hai mắt long lanh, nhìn là biết sắp Hì. Tớ không sao. Tớ muốn tốt cho mối quan hệ bạn hè thôi mà. Giờ tớ chỉ có cậu thôi á. Tôi mỉm cười nhưng lòng đau lắm. Nước mắt đang cố nín ở bên Tớ biết rồi. Hấc. Hân nói rồi nước mắt tuôn Không khóc mà. Giờ sắp vào học rồi. Mình vào Ờ. Hân quệt nước mắt rồi bước vào cùng vào lớp tất cả ánh mắt đều nhìn tôi vẻ khinh bỉ. Nhưng tôi không quan tâm cho lắm. Linh và Uyên thì không liếc lấy tôi một lần. Lan Anh, Phong, Trang, Trung, Khánh đều im lặng nhìn tôi giống như muốn có một lời giải thích phù hợp. Thằng Hòa thì chắc hẳn cũng biết lí do tôi làm vậy 4 là tiết Lịch Sử bắt đầu. Tôi cảm thấy tiết học nặng nề. Bên dưới tôi là Linh, Uyên, Trang. Bên cạnh là Lan Anh. Mọi sự im lặng bao trùm xung quanh trong cái tiết học chán nản một lúc cũng tới giờ ra lớp ra về gần hết chỉ còn tôi và 9 người Mày còn đứng đấy làm gì sao không về đi. Uyên nói Kệ hắn đi. Linh tiếp- Mọi chuyện đều có cách giải quyết, mọi người bình tĩnh lại đi. Thằng Phong nhăn mặt nói- Không bao giờ tớ xem hắn là bạn nữa. Uyên nhìn thẳng vào mắt tôi Quân. Hân nhìn tôi nói- Đi thôi. Cả bọn đi trước tôi im lặng với Hân đi sau bước ra đến cổng trường thì thấy 10 đứa con gái tóc xanh mỏ đỏ đứng ở bên kia và Linh, Trang thì gọi người cũng ở bên kia đường nhưng tụi nó đứng tản ra nên mấy đứa đó không chú ý Cuối cùng mày cũng chịu ra rồi à con điếm. Con đó chỉ vào mặt Uyên Bốp. Chát. Một cái tát của Linh dành cho con Mày là đứa nào? Nói xong con đó nhảy vào cầm tóc Linh Tụi mày lên. Con đó nói nhưng tụi kia bị mấy người của 3 nhỏ vây kín Mày, tụi mày. Con đó hoảng Giờ thì xem nha con chó. Uyên vào đánh con Chát. Thế là 3 nhỏ vào đánh. Tôi thì thấy khó chịu lắm. Nhìn thấy con kia bị đánh cũng thấy tội tội sao DỪNG LẠI. Tôi kêu lớn rồi vào cản 3 nhỏ Mày muốn gì? Uyên bực tức nói- Đánh thế đủ rồi. Tôi đỡ con kia Mày muốn làm anh hùng rơm à thằng chó. Một thằng trong nhóm Uyên Im lặng. Rồi tôi cà nhắc vào Bạn về đi. Tôi nói nhỏ với con Mình cảm ĐỨNG LẠI. AI CHO MÀY VỀ. Uyên hét lớn, nhìn cái con bị đánh thì đầu tóc bù xù, quần áo xộc Bạn cứ về đi. Tôi nói mà không quan tâm đến lời Thôi, thế được rồi. Lan Anh, Hân, cùng tụi con trai vào Hân lên xe tớ chở về. Tôi ánh mắt buồn nói Cẩn thận đấy Hân. Tớ ngửi thấy mùi... Linh lạnh lùng nói- Không sao đâu Linh. Hân nói rồi nhìn vào mắt tôi. Chắc nhỏ biết tôi bây giờ như thế cùng Hân phóng xe về nhà nhỏ...[next]Chap 60Trên đường về nhà Hân, nhỏ im lặng không nói Thôi, tớ về luôn đây. Tôi quay xe lại khi chở Hân về tới nhà- Ừ, cậu về nhé. Hân mỉm cười nhìn Ừ quay xe đi, rồi đề ga phóng đi lung tung. Cuối cùng tôi dừng lại ở Bờ Hồ. Tìm một góc im để ngồi. Nhìn lơ đễnh xung quanh thì thấy nhiều học sinh cũng đang trên đường về nhà. Nhìn lại mình thì có nhà nhưng không về được. Cũng phải thôi ví phải đi học và đi làm một lúc thì tôi cũng phóng về Mày đi đâu giờ mới về thế? Thằng Hòa ở dưới phòng khách thấy tôi bước vào liền Tao chở Hân về rồi đi loanh quanh ý mà. Tôi cười đáp- Mày nghĩ mày làm vậy đúng hay Tao không biết nhưng tao chỉ có thể làm vậy thôi. Tôi thở dài Ừ, tao tin mày làm đúng. Có gì thì cứ nói Ừ, mà Uyên với bé Sún đâu rồi? Tôi hỏi- Đang ở trên phòng Mà tao chưa biết nhà thuê tao làm gia sư. Tôi hỏi Ặc, tao cũng quên mất mày chưa biết đường nhỉ? Tối tao đi với mày. Thằng Hoà Thôi, tao lên phòng đây mà mày giấu chuyện tao đi làm gia sư bước lên phòng cất cặp rồi bước vào WC rửa mặt cho tỉnh đồ áo một lúc rồi cà nhắc bước xuống Im Có cần anh giúp gì không? Tôi cà nhắc tới chỗ Bé Sún và Uyên đang nấu Mày lên đi, tụi tao không cần mày giúp. Uyên quay lại Chị Uyên... Sún ngạc nhiên Chị không sao đâu, chị khuyên em nên giữ khoảng cách với tên này. Uyên thẳng thừng nói- Ơ. Sún không biết nói gì? Bé giận tôi nhưng không tới mức giận như im lặng lại rán cá kệ nhỏ nói gì thì Sao mày không nói gì thế? Hay là Câm rồi. Uyên nói Cô nói hơi quá rồi đó. Tôi bực mình quay sang Chị hơi quá rồi đấy, chị xin lỗi anh Kòi đi. Sún nhăn mặt nói- Xin lỗi hắn ư, không bao giờ. Uyên nhếch mép cũng không nói gì nữa nấu ăn xong thì 4 đứa lại ngồi vào bàn ăn. Nhưng không khí vẫn như vậy khó chịu thúc bữa ăn một cách tẻ nhạt. Tôi lại lên phòng Cốc cốc. Tiếng gõ cửa- Sún. Tôi lại mở cửa thì thấy bé đang đứng Em muốn hỏi anh chuyện này? Sún kéo tôi ra ngoài lan Chuyện gì?- Sao anh phải làm thế? Sún quay qua hỏi Làm gì là làm gì? Tôi nhíu mày Anh nói ra Anh vào phòng đây. Tôi bước vào phòng lẩn tránh câu hỏi của thả mình vào chiếc giường ngủ một giấc ngon lành lúc nào không hề hay Oáp. Tôi nhíu mày tỉnh dậy rồi bước vào WC thả mình vào dòng nước mát lạnh từ vòi hoa sen chảy xuống nhà thì thấy Uyên vừa đi ra ngoài luôn. Tôi dõi theo thì thấy nhỏ đang ngồi trên xe thằng gì đó quen lắm mà tôi lúc đó không nhớ bật Tivi lên xem phim đánh nhau kênh HBO. Tôi ở quê cũng được xem cáp ở nhà một bên rồi. Lúc đó nhỏ thấy phim đánh nhau là dán mắt vào buổi chiều cũng không biết làm gì. Tôi lấy bóng ra đá một mình, rồi vào trong phim mở đầu xem Tom And Jerry. Ngồi xem mà cười vì con mèo Tom ngu xem một lúc cũng xong thời gian của một buổi Hòa đi đâu cũng vừa Đi đâu cũng không gọi tao. Tôi nói- Tao đi sinh nhật con bạn, tao biết tính mày nên tao không muốn gọi. Thằng Hòa đáp- Ừ, chỉ có mày hiểu tao đó. Thôi vào tắm đi thằng tó tao nghe hôi hôi ở xung quanh Đậu xem lại mày đi. Khác gì Tao chả có gì cả, thôi, kút để tao xem film hoạt hình. Tôi đá mông lơ mơ xem film thì thấy Uyên về. Thằng chở Uyên không ai khác chính là thằng người yêu trước của Na. Vì lúc trước tôi chở Na về nhà thì thằng này chở một thằng nữa phóng vào nhà vào thấy tôi nhưng nhỏ không thèm nhìn lấy một thì lo cho Uyên lắm, cái thằng kia không thể tin tưởng một lúc rồi 4 đứa lại ngồi vào bàn cơm xong tôi lên phòng ăn mặc quần áo gọn gàng rồi soạn một cuốn sổ tay và một cuốn sách giáo khoa, bài tập nâng cao Toán lớp 9 vì đứa tôi làm gia sư học kém bị xong tôi và thằng Hòa phóng đến nhà thuê tôi làm gia sư. Đi thẳng từ nhà ra rồi quẹo trái đường xyz rồi lại chạy thẳng rồi quẹo phải. Tiến sâu vào bên trong thì thằng Hòa dừng trước một ngôi nhà to, 4 tầng... Trên đường chở Uyên về tôi cứ quay sang nhìn phía nhỏ, Uyên bị như vậy cũng một phần là do lỗi của tôi. "Nhỡ may lúc đó không tới kịp thì sao..." "May mắn cho tôi là Uyên không bị gì..." Từng dòng xe chạy đi rồi chạy lại. Từng âm thanh ồn ào nơi phố thị nhưng tôi không quan tâm. Điều bây giờ là tôi quan tâm nhất là Cô ấy. Một người nhí nhảnh như Uyên sao lại thành ra như thế chứ. Tôi tự nhủ sẽ tha thứ cho những việc Uyên đã làm... Đi một lúc rồi cũng phóng về tới nhà. - Uyên không sao chứ? Chị Oanh lên tiếng rồi tụi con gái lại đỡ nhỏ xuống xe rồi đưa vào trong nhà. - Lúc đó vừa tới kịp nên thằng đó chưa làm được. Anh Long nói. - Thôi, Long cùng mấy đứa vào ngồi nghỉ tí đi. Tụi tôi bước vào nhà ngồi, còn Uyên thì được tụi con gái chăm sóc. Được một lúc sau thì nhỏ cũng tỉnh thế là tụi con trai chúng tôi vào xem thế nào. Bước vào phòng thì thấy Uyên đang ngồi trên giường khóc. - Thôi, không sao rồi. Chị Oanh ngồi bên cạnh nói. - Mình xin lỗi... huhu... vì đã làm mọi người lo lắng. Nếu không có mọi người đến kịp thì... huhu. - Thôi, không sao đâu hết rồi mà. Linh nói - Hức. - Thôi, em vào rửa mặt cho tỉnh táo đi. Đừng suy nghĩ nhiều nữa. Còn mấy nhóc ra ngoài này nấu ăn với chị nào. Chị Oanh nói tiếp. - Vâng. Nhân lúc mọi người đi ra cả tôi vẫn ở trong phòng cùng Uyên. Hai đứa nhìn nhau như thế, không khí trong phòng rất căng thẳng. Không một tiếng nói nào phát ra từ miệng của một trong hai đứa, chỉ có vài tiếng ồn của tụi bạn ngoài kia. - Tớ có chuyện cần nói. Tôi lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng đó. Uyên không trả lời mà nhìn tôi. - Cậu uống bia giỏi nhỉ... - Không, tớ... Uyên lại ngấn lệ nhìn tôi. - Hay lúc cậu buồn cậu chán cậu lại chạy đi uống bia uống rượu. Cậu không nghĩ đến bản thân cậu thì cậu cũng phải nghĩ cho ba mẹ cậu chứ. Nếu nhỡ may lúc nãy cậu bị gì thì sao. Thế nên lần sau có như thế nữa. Tớ nói thế thôi. Tôi nói rồi toan bước đi thì có tiếng nói phát ra sau phía sau lưng, theo quán tính tôi quay lại thì... - Quân. Uyên nước mắt tèm nhèm chạy nhanh tới quàng tay qua cổ tôi. Tôi vì quá bất ngờ cộng với sự mất đà nên không trụ được thế là cả hai đều ngã xuống sàn nhà. Và người chịu hậu quả vẫn là tôi. - Uiza. - Quân. Uyên nhìn thẳng vào mặt tôi nói. Vì khoảng cách hai đứa bây giờ rất gần nên tôi trả lời mà quay sang hướng khác mà không nhìn trực diện vào Uyên. - Gì? - Cậu có giận tớ nữa không? Uyên cứ nằm trên người tôi mà nói. - Hỏi thừa. Tôi cứ ngoảnh bên khác mà đáp. - Mà cậu đứng dậy giùm tớ được không? Tôi nói. - Không? - Hở. Dậy đi mọi người vào giờ đấy. - Không? - Dậy không? Tớ hét nhé. Tôi nói. - Cứ việc. Uyên thờ ơ đáp. - Giờ thế này nhé, cậu tha thứ cho tớ và không giận tớ nữa tớ sẽ dậy. Ok. Uyên nói. - Ừm. Tôi không nghĩ ngợi mà đáp luôn. - Ưm... ư. Uyên không nói gì mà đột nhiên cúi xuống và Hôn tôi. Tôi thì không làm gì được tính đẩy nhỏ ra mà không được. Tay phải bị Uyên giữ rồi còn tay trái thị bị Uyên đè lên. Hoàn cảnh bây giờ là tôi giống như đang bị tra tấn, cưỡng hôn. Sau một lúc thì tôi cũng khó thở mà quay sang hướng khác mà thở. - Hộc, hộc... mệt. Tôi nói. Uyên không nói gì mà đứng dậy đi vào WC luôn, nhìn Uyên có vẻ e thẹn. Tôi ngồi dậy rồi tự suy nghĩ về việc mới xảy ra. Tôi tự hỏi cảm giác vừa rồi là sao? Uyên làm vậy có ý gì? Từng câu hỏi được đặt ra trong đầu tôi. - Đơ rồi hả? Uyên nghiêng đầu, nheo mắt nhìn tôi nói như chưa có chuyện gì xảy ra. - Đâu... tớ... Tôi ngập ngừng nói. - Muốn tiếp không? Uyên nháy mắt nhìn tôi. - Không, không. Tôi đáp rồi phắn ra ngoài luôn không dám ngoái cổ lại. Bước ra phía ngoài tôi nghe thấy tiếng cười phát ra từ bên trong phòng, không ai khác chính là Uyên... [next]Chap 82Tôi bước vào bếp xem mọi người đang làm gì thì thấy tụi bạn đang nấu ăn. - Hân, rau này làm như thế nào đây? Thằng Phong nhăn mặt hỏi - Phong ra rửa sạch và thái nhỏ đi. Hân quay qua đáp... Tôi nhìn qua và nghĩ về cuộc sống của tôi. May ra cũng gọi được chút là may mắn khi có những người bạn, người chị, người anh rất thân bên cạnh ở cái thủ đô Hà Nội rộng lớn này. Đang suy nghĩ vu vơ thì tôi bị đánh thức bởi tiếng gọi của Trang. - Quân cậu ra phòng khách ngồi đi, ở đây có mấy anh hùng giúp òy. Trang mỉm cười nhìn tôi nói. - Thôi tớ ở đây cho vui cửa vui nhà. Hehe. - Mày là thương binh nên tụi tao ăn xá cho đó. Không thì không chỉ có tay mà còn cái đầu cũng băng luôn đó em. Thằng Trung nói. - Cốp. Nói lung tung. Chị Oanh bên cạnh cốc đầu nó. - Haha. Tội nói ngu. Thế là tụi tôi đang cười thả ga. Tiến lại phía Hân và Linh thì thấy hai người đó một người nấu canh, còn người kia rán trứng. - Quân, cậu nếm thử xem được chưa. Hân ngây thơ múc canh rồi đưa miệng ra thổi thổi cho đỡ nóng ở bên dưới thì lấy tay hứng. - Ơ. Hi. Ngon lắm. Tôi cười đáp - Thật hông á. Hân chu mỏ nói - Ngon mừ. - Eo ôi, nhìn nàng múc canh cho chàng kìa. Thằng Phương nói. - Anh Quân à. Thằng Quang giả dọng con gái trêu. - Gì zạ. Thằng Trung nói. - Anh ăn xem hợp khẩu vị không ạ. - Hây za, ngon lắm... haha. Hai thằng kia trêu tôi và Hân. Khỏi phải nói nhỏ mặt đỏ hây hây ra. - King... coong... coong... - Thôi, không đùa nữa. Ra ngoài mở cổng cho vợ đi Quân. Chị Oanh cười rồi quay qua nói với tôi. - Vợ á... Lan Anh, Trang, Hân, Linh và tụi con trai ngoài thằng Trung thì mọi người ai cũng ngạc cũng không giải thích gì thêm mà đi ra mở cửa cho vị khách bên ngoài. - Hì chị Hằng xinh. Tôi vừa nói vừa mở cửa cho chị. - Nhóc... ơ. Sao em lại trở nên thế này. Ai đánh em như thế hả. Chị Hằng phóng xe máy nhanh vào rùi chạy lại gần tôi hỏi. - Dạ em không sao đâu ạ. Em bị ngã xe ý mà. Tôi nói dối. - Bị ngã mà như thế này hả. Mặt mũi thì bị bầm hết trơn. - Dạ em không sao đâu. Bước vào nhà thì Uyên cũng ra giúp cộng thêm chị Hằng tới giúp nữa nên việc nấu ăn nhanh hơn. Tôi thì cũng không có việc gì làm nên lên phòng nằm. Bước vào phòng mình tôi lại nằm trên cái giường thân yêu. Tôi lại suy nghĩ về những việc trước mắt. Hai tay thì bị như thế này thì làm sao mà kiếm tiền được để gửi về nhà cho bé Cún đi học. Còn tiền Hân nợ thằng cha kia nữa, và 2triệu tôi mượn thằng Hòa nữa. Tôi khóc, từng giọt nước mắt của tôi lăn dài lên má. Có ai hiểu cho tôi không sự thiếu thốn, nghèo khổ và gánh nặng gia đình đè lên đôi vai tôi. Lớp 10 đối với con cái nhà người ta thường đi chơi lêu lổng nhìn lại mình thì... Nhớ lại quá khứ năm lúc tôi 5 tuổi tôi vẫn nhớ như in. *Quá khứ 13 năm trước. Một buổi chiều trên con đường quê tôi. Tôi có một thằng bạn tên là Hiếu nó hơn tôi một tuổi nhưng tôi vẫn gọi nó là tao và mày. - Ai mua kem 500đồng 2 cái, có dép, đồ nhựa, đổi kem đê. Bóp, Bóp. Cô bán kem đi qua. - Haha. Có cái chai ở dưới mương lại tao đổi kem thôi. Thằng Hiếu nó nhặt dưới mương lên. - Ngu cái đó đéo đổi được đâu. Tôi nói. - Ừ, thế thôi. Nó lại vứt xuống mương. - Cô ơi. Đổi cho cháu que Kem. - 1 que cháu nhé. - Vâng. Thế là tôi và nó mút chung que kem bằng đá. Trở lại hiện tại. - Xuống ăn cơm mày... Thằng Hòa đứng bên ngoài gọi tôi. - Ờ đợi tao tí. Tôi vội chùi đi những giọt nước mắt đi. Rồi bước xuống cùng nó. Bước xuống thì mọi người cũng dọn lên đầy đủ rồi. - Quân sang ngồi với tớ nè. Uyên nhìn tôi. - Thôi tớ ngồi đây cũng được. Tôi ngồi xuống cạnh thằng Hòa và Trung. - Ông Trung xích ra, tui ngồi đây. Uyên nhí nhảnh chạy sang ngồi cạnh tôi. - Hì - Èo - Nào. Chúng ta chúc mừng Quân về nhà và cũng chia buồn với thằng em. Anh Long nói. - Nói lung tung. Chị Oanh véo tai anh Long làm anh la oai oái. - Haha, hehe, hihi... - Thôi, chúng ta bắt đầu nào. 123zô... 23zô... - Ăn đi nè, hả mồm ra. Uyên gắp cho tôi miếng thịt bò. - Ừm cảm ơn hi. - Nè chồng iu ăn đi nè. Chị Hằng gắp cho tôi miếng rau. - Hi em cảm ơn. Thế là bữa ăn hôm đó tôi được tẩm bổ nhưng món ngon... [next]Chap 83Một lúc sau thì cũng xong, bọn con trai cũng hăng hái giúp bọn con gái dọn dẹp bãi chiến trường. Tôi thì không giúp gì được nên đành lủi thủi lên trên tầng tự kỉ. Đang đứng thì thấy cái bóng người ở sau lưng. Tôi quay đầu lại thì thấy chị Oanh phía sau. - Sao trông em suy tư vậy Quân. - Dạ hi. - Ở đây ai cũng thương em cả. Thế nên em đừng làm vậy nữa nha. Nhìn nè, như thương binh luôn á. Chị Oanh nói trêu tôi. - Èooo. - Thôi, chị xuống nhà đây. Em vào phòng nằm đi. Tôi không trả lời chị, tôi hít một hơi thật sâu rồi vào phòng nằm ngủ một giấc cho thoải mái. - Quân, quân cậu dậy đi. - Ưm... ưm. Linh à. Tôi lấy tay dụi mắt. - Cậu ra ngoài này với tớ đi. Linh ánh mắt buồn đưa tay ra. - Ờ hè. - Sao cậu lại dẫn tớ về phòng cậu làm gì? Tôi ngạc nhiên hỏi. - Cạch. Cánh cửa phòng Linh được mở ra, bước vào trong đó tôi thấy một cô bé đang ngồi co ro trong góc tối. Cô bé ấy đôi mắt không có cảm xúc nhìn tôi. - Hức, hức. Ba mẹ ơi, vì con chính là vì con nên ba mẹ mới chết. Con sẽ xuống gặp ba mẹ sớm thôi. Hihi. Con nhớ ba mẹ lắm. Cô bé đáng thương khóc rồi đột nhiên cười lớn. - Ba mẹ đợi con tí nha. Cô bé ấy ngồi dậy rồi chạy lại soi gương, chỉnh sửa lại áo quần đầu tóc. - Hihi. Ba mẹ thấy con đẹp không. - Bụp... xoảng. Tiếng vỡ của tấm kính rơi xuống. - KHÔNGGGGGGGG LINHHHHHHH. Tôi hét lớn lên rồi bật dậy khỏi giường. Từng giọt mồ hôi cộng với những giọt nước mắt tôi tuôn ra trên má. Tôi không biết giấc mơ vừa rồi là gì. Tôi vội mở cửa chạy xuống dưới nhà thì thấy Uyên, Hân, Lan Anh, Trang, Chị Hằng và Chị Oanh mà không thấy Linh đâu. - Hân, Linh đâu rồi. Tôi thở dốc nói - Cậu ấy lúc nãy lên trên tầng ý. Lâu rồi mà không thấy xuống. Hân nói. - Ờ hì. Mà mấy thằng nghịch tử và anh Long đâu rồi. Tôi hỏi tiếp. - À đi... - Về nhà ngủ cả rồi. Nói thế chắc tụi đó ra Net. Chị Oanh ngắt lời Hân. - Ờ thế thôi. Em lên phòng chạy nhanh lên tầng 3 nhìn đi nhìn lại cũng không thấy Linh ở đât. Rồi lại cố gắng chạy lên tầng 4. Mồ hôi chảy nhễ nhãi trên khuông mặt tôi. Tìm mỏi cả mắt cũng không thấy bóng dáng ấy. Tôi ngồi sụp xuống và thở. Một lúc sau lấy lại sức tôi lại chạy lên tầng thượng. Từng bước lên là từng nhịp thở mạnh của tôi song hành với nhau. Bước lên phía trên, đập vào mắt tôi là một hình ảnh tuyệt đẹp có một không hai. Một cô gái mặc máy trắng cộng với làn da trắng tinh đang đứng nhìn xung quanh. Từng ngọn gió khẽ rung rinh tạo nên một bức tranh đẹp tuyệt hảo. Tôi bất thần đứng lặng trong vài giây, tôi công nhận một điều rằng. CÔ ẤY, RẤT ĐẸP VỚI VẺ XINH XẮN KHÁC NHỮNG CÔ GÁI... - Linh. Tôi tiến lại gần nói - Nhìn lén nha. Linh không quay lại mà khẽ vuốt tóc qua một bên. - Ơ đâu. Tại tại mệt nên nghỉ ở đằng kia chứ. Nhìn đâu. - Ừ. Linh vẫn nhìn xung quanh chứ không quay qua tôi. - Cậu lên trên này làm gì thế? Tôi nói - Hóng mát, nhìn xung quanh. - Ừ. Thế là hai đứa không nói gì nữa mà cứ đứng như thế. - Cậu không giận tớ chứ. Sau một lúc thì Linh quay qua hỏi tôi. - Không. Mà cũng có. Tôi thật thà đáp. - Tớ xin lỗi, vì tớ không tin cậu. Lúc nghe cậu nói với Lan Anh ở trường học ý. Tớ tớ... - Thôi không sao đâu, tớ bỏ qua rồi mà. Tôi mỉm cười. - Ờm, haiz. Linh thở dài nói. - Sao thế. Tôi quay qua hỏi. - Không sao. Linh quay xuống luôn. - Cậu sao thế. Tôi níu tay Linh lại. - Không sao đâu. Tớ xuống nhà trước. - À ừ. Tôi cũng không hiểu tại sao lại thế nữa... [next]Chap 84- Linh. Tôi tò mò nên lúc hai đứa đi song song xuống cầu thang tôi liền hỏi. - Gì? - Cậu sao thế? Tớ làm gì sai hả. - Sai nhiều lắm. Không kể hết được. Linh vẫn thế không nhìn sang tôi mà đáp. - Để tớ suy nghĩ xem, tớ làm gì sai không đã... Thật là không có gì mà. Sau một lúc suy nghĩ tôi đáp. - Ừ, cho là thế đi. - Trả lời đi. Tôi chạy xuống trước rồi quay đầu chặn lại Linh lại. Tôi nhìn thẳng vào mắt Linh chờ câu trả lời. - Đáng lẽ ra cậu không nên đến Hà Nội. Linh nói một câu nói làm tôi cứ đứng đờ ra thế mà không biết làm gì nữa. Tôi đã làm gì sai hay Linh đã hiểu lầm về tôi vì việc gì đó. Hai bán cầu não tôi hoạt động hết sức để tìm cách hóa giải câu nói ẩn ý của nhỏ vừa rồi nhưng không được. - Cậu có biết Nếu một cô gái đã đặt hết niềm tin của mình vào một thằng con trai. Nhưng người đó không biết mà lại quan tâm đến cô gái khác thì sẽ ra sao không? Linh dừng lại ở phía dưới cách tôi mấy bậc thang hướng lên tôi nói. - Nếu thế thì thằng đó quá ngu rồi. Mà cậu đang nói đến đứa bạn thân cậu à. Để lúc nào tớ khỏi hẳn tớ gặp thằng đó tớ cho một trận. Tôi hí hửng hóa ra Linh như thế là vì đứa bạn thân nhưng điều tôi nghĩ lúc đó là quá sai lầm. T- T - Thế cậu nên tự đánh vào cậu trước đi. Linh nhếch miệng nói. - Sao tớ lại tự đánh tớ chứ. - Vì người c... - Quân, Linh hai người ở trên làm gì thế xuống đấy chơi đi? Lan Anh ở bên dưới gọi lớn lên phía hai đứa chúng tôi. - Vì gì thế? Tôi bước xuống hỏi. - Không có gì đâu. Bước xuống thì thấy xung quanh tôi toàn girl mà không có thằng con trai nào. - Eo. Sao tụi thằng Hòa đi đâu lâu về nhỉ. Tôi ngồi xuống ghế nói. Vì thực sự tôi vẫn rất ngại khi đứng trước con gái. Khi ở quê có được như vậy đâu nên tôi có phần không quen và giống như khi đứng gần là có biểu hiện đỏ mặt hay nói lung tung ngắc ngứ. - Thôi mọi người ngồi đây tớ ra ngoài này nha. Tôi tính đứng dậy bước đi thì bị giữ lại bởi Trang và Hân. - Ơ hai người làm gì thế? Tôi lùi người lại - Hihi, hehe. Tụi tớ cùng hai chị đang chán. Mà không biết chơi trò gì hay là cậu làm thú vui cho bọn tớ nhé. Uyên nháy mắt rồi nhỏ ghé tai từng người một rồi mỉm cười một cách nham hiểm. - Ck iu ơi, ngồi im nhé. Chị Hằng mỉm cười rồi từ từ mở trong túi xách ra nào là son môi, phấn... Nói chung là đồ trang điểm của con gái. - Chắc sẽ vui lắm đây. Lan Anh cũng cười. - Mấy cậu chị tính làm gì thế. Tớ không đùa đâu nha. Tôi nép vào một góc để thủ thân trước. - Giờ ngồi im nhé. Linh nói - Linh, cậu trả thù tớ à. Tôi nhăn mặt đáp. - Thôi, không nói nhiều nữa làm việc thôi. Chị Oanh lên tiếng. - Hân em giữ tay Quân lại. Việc trang điểm để bọn tớ lo. Trang nói. *Việc làm nhục bắt đầu - Uyên Trang đảm nhiệm việc tô son điểm phấn nhé. Linh thì ra sau kia lấy vòng giun bối tóc đuôi gà, còn con tó Oanh thì dọa tinh thần thui nhé. Chị Hằng sắp xếp việc làm từng người. - Còn mày làm gì? Chị Oanh hỏi. - Tí tao làm nhiếp ảnh gia, haha. - Linh cậu trả thù đau tớ kia, please làm ơn thả tớ ra. - Haha, tô mũi cho Quân màu trùng màu son luôn. - Mối thù này ta sẽ nhớ. Mi mi và mi. Cứ đợi đấy, nhất là Uyên, mi nhớ đấy. Thù này không trả ta thề ta không là Quân. Tôi nói. - Nói nhìu. Giải quyết nhanh đi mọi người. Sau một lúc tôi cũng bị làm nhục cả thể xác lẫn tình thần. Vẫn khồng dừng lại ở đó tôi bị đưa ra làm vật để chụp ảnh. Từng người từng người một làm đủ kiểu cười, chu mỏ, sociu... Xong rồi thì tôi được Hân đưa vào rửa mặt. - Hơhơ, nhìn cậu buồn cười quá. Hân che miệng cười. - Trông cũng buồn cười thật. Tôi bực thì cũng bực nhưng khi nhìn vào gương cũng thấy buồn cười lắm. - Hihi. - Tớ mà khỏi thì liệu hồn nhé Hân. - Èo, tớ đợi. Một lúc sau thì cũng xong vừa bước ra khỏi thì thấy tụi thằng Hoà, Anh Long cũng vừa về... [next]Chap 85Tôi bước ra phía ngoài thì thấy tụi thằng Hòa về. Nhìn lại thằng Trung và Quang Béo thì có mấy vết bầm ở trên mặt. Tôi nhớ lúc nãy Hân tính nói gì đó nhưng bị chị Oanh chặn lại và lí do là đây. Anh Long và mấy thằng bạn đi đánh mấy thằng đánh tôi. - Haha, tụi nó nằm viện khá lâu. Thằng Quang cười - Công bằng rồi nhé. Xem mấy thằng chó đó còn to mồm nữa không? Thằng Phong nói tiếp. Tôi bất thấn không biết nói gì? Từng giọt nước mắt lại rơi ra. Có phải tôi quá yếu đuối không, hay là tôi phải cảm ơn ông trời đã cho tôi gặp được những người bạn thân như anh em ruột thịt trong nhà. Lúc ở dưới quê, đôi lúc tôi cũng bị bọn khác đánh nhưng chưa hề có một thằng nào ra cản hay giúp đỡ mà tụi nó còn hùa vào nhau mà hò mà hét. Đôi lúc tức quá cũng phải dùng võ mà đánh lại nhưng tôi cũng nhận được những lời khuyên của mẹ tôi Nếu ai đánh con thì con cứ chạy đi chứ đừng đánh lại họ. Đánh đi đánh lại cũng không ai hơn ai đâu thế nên hãy học hai chữ thôi. Hai chữ này sau này con lớn lên ra ngoài xã hội rất có ích đấy "NHẪN NHỊN". Tôi không nói gì mà bật khóc luôn, tôi khóc vì cạnh tôi có những người bạn tốt như lúc sau - Haha, lúc nãy đánh sướng tay, đã thiệt. Thằng Hòa cười nói. - Mày thì ngon rồi, có võ mà. Tụi tao cứ nhảy vào mà múc phê hơn. Thằng Khánh thêm vào. - Mấy thằng bay phải học hỏi anh nhiều. Cái thằng tóc trọc trọc đấy anh cho nốc ao phát lật. Haha. Lần sau có gì alo tiếp. Chứ tao hơi bị khoái mấy vụ đánh nhau này. Thằng Phương nói. - Thế tụi nó sao rồi. Tôi xen vào hỏi. - Lúc nãy tụi anh đánh xong lấy điện thoại gọi cho người nhà nó đến hốt xác rồi. Công nhận đánh sướng tay. Anh Long nói. - Á đau. Uiza. - Sướng này. Nhớ lúc đầu năm không nhờ nhóc Quân thì xem anh thế nào? Đó là mấy thằng kia đáng đánh chứ đánh lung tung. Anh coi chừng đó. Chị Oanh bên cạnh véo vào hông ảnh. - Vâng. Tuân lệnh bà xã. - Hahahahaha. Ngồi được một lúc thì mấy đứa bạn cũng giải tán cả rồi. Chỉ còn tôi, Hòa, Uyên nữa. - Quân. - Gì hở? Tôi quay sang Uyên. - Cậu thích Linh à? Uyên bặm môi hỏi, làm tôi không biết phải trả lời thế nào. Nói thích thì cũng không đúng lắm, mà không thích cũng chẳng phải. - Sao cậu hỏi vậy? Tôi hỏi lại. - Cậu trả lời đi, tớ với Linh cậu thích ai hơn? Uyên nhìn thẳng vào mắt tôi hỏi tiếp. - Mỗi người có một nét đẹp khác nhau. Cậu thì nhí nhảnh, yêu đời. Linh thì lạnh lùng, đáng yêu. Thế nên ai tớ cũng cũng... Tôi nói đến đó thì cà lăm luôn. - Cũng gì? - Cũng không dám mơ tới đâu. Tôi nói - Nếu có một đứa con gái thích cậu lâu rồi mà chưa nói với cậu. Nếu một ngày cô ấy ra thì cậu như thế nào? Uyên nói. - Cậu cứ đùa, có TÓ nó mới thích tớ. Tôi đáp luôn. - Này thì tó, tó này. Uyên nhăn mặt rồi dùng tuyệt chiêu Véo Thần Chưởng. - Tớ nói gì sai đâu mà véo tớ, hic. Tôi vì tay bị băng bó nên không xoa được nên cũng hơi đau. - Thế cậu vừa nói ai Tó đấy? Uyên hai tay chống hông ngước mặt nhìn tôi vẻ bất cần. - Ờ thì cậu hỏi đứa nào thích tớ thì tớ đáp có Tó nó mới thích tớ mà. Tôi đáp. - Ừ ha, để xem sau này cậu sẽ phải thích con tó cho xem, hứ. Tớ đi tắm. Uyên nói mà tôi không hiểu luôn. - Có điên tớ mới yêu con Tó. Tôi lẩm nhẩm trong miệng rồi lắc đầu ra ngồi xem Tivi. - Cậu Là Thằng Ngố Nhất Tớ Từng Gặp, Để Rồi Xem. Uyên cười cười rồi chạy vút lên phòng. Ngồi xem phim một lúc, quay lên nhìn đồng hồ thì cũng 17h25 rồi. Chắc pé Sún sắp về rồi. Không biết lúc gặp tôi thế này nhỏ sẽ khóc hay cười đây. - Kingcoong... Tôi bước ra mở cửa thì thấy pé Sún đang ngồi trên xe máy. - Sún. - Ơ, anh Quân. Sún dựng xe xuống chạy xuống ôm tôi luôn. - Anh, ai làm anh ra thế này. Tại sao hai ngày rồi anh không về. Anh có biết mọi người lo lắng cho anh lắm không. Huhu. Nhìn này trông không gặp có hai bữa mà mặt xanh sao xơ xác thế này hả. Sún vừa nói vừa mếu. - Anh không sao mà, anh về cho bé tẩm bổ này. Tôi trêu nhỏ. - Ok anh về đây đừng đi đâu nữa nhé. Anh vào nhà trước đi để em dắt xe vào. Tí vào em tra khảo sau. Pé Sún quệt nước mắt nói. - Èooo. Bước vào nhà, tôi được bé Sún tra khảo như tù nhân. Sau một lúc tôi cũng được tha bổngggggggggg... [next]Chap 86Buổi tối ngày hôm đó tôi được Sún và Uyên thay nhau tẩm bổ. Nói tẩm bổ chứ tôi kén ăn lắm. Không bao giờ đụng vào thĩt mỡ, thịt lợn, chỉ ăn có chút thịt bò và thịt gà chả thôi. Có một tí mỡ là tôi không đụng. Có nhiều người nói Con Nhà Lính Tính Nhà Quan. Cái đó không phải vì lúc nhỏ tôi được mẹ cho ăn muối súp với cơm, đôi lúc lại nước mắm với cơm. Chứ ít khi mới được ăn thịt và từ đó định nghĩa từ thịt với tôi chưa có bao giờ. - Hòa tí lên tao nhờ tí. Tôi nói. - Sao mày? Nó ngồi xem tivi rồi quay qua đáp còn bé Sún và Uyên đang dọm mâm cơm xuống. - Tí lên lau người tao cái. Tay như thế này tao chịu. Tôi nói nhỏ. - CÁI GÌ??? KÚT KÚT KÚT. Tao đéo gay. Thằng Hòa trợn mắt lắc đầu. - Èooo. Đi đi anh Hòa đẹp trai. Không lẽ anh để em thơm như thế này mai đi học. Tôi lại gần năn nỉ. - Đéo mày nhờ Uyên đi. - Mày bị điên à? Uyên là con gái mà. Tôi đáp - Cái gì cần nhờ tớ vậy. Uyên vẩy vẩy tay để khô nước. - À thì - Thằng này nhờ Hòa lên lau người giùm nó. Thằng Hòa thản nhiên nói. - Aaaa thằng tó mày đứng lại cho tao. Thằng Hòa la thất thanh khi bị tôi cho một cái vung tay ở vai. Vì tay được bó bột nên rất cứng. Nên đánh rất đau. - Thôi, để tớ lên giúp cho. Uyên mỉm cười e thẹn. Tôi thì lúc đó vút lên phòng và khóa cửa lại rồi. Một lúc sau tôi ghé tai vào cửa thì nghe tiếng bước chân đi lên. - Cốc cốc... Tiếng bước chân ngày càng gần. - Haha, xin lỗi nha thằng em. Ai bảo mày nói ngu. Người ta là con gái mà mày nói vậy thì tao còn mặt mũi nào nữa. Tôi nói. - Cốc cốc. - Mở cửa ra, tớ nè. Uyên bên ngoài nói. - Uyên hả, tớ đang rửa đây rồi, gần xong rồi. Tôi bên trong nói dối vào bên trong WC xối nước lên đầu cho tóc ướt để Uyên nghĩ tôi lau người rồi. Tiếp đến thay áo. Tôi vội chạy lại tủ quần áo để kiếm thay áo. Kiếm thì kiếm xong rồi nhưng điều quan trọng nhất bây giờ là Làm Sao Thay Áo Bây Giờ. - Mở cửa nhanh lên. - Đợi tí, tở mở liền này. Tôi vội chạy ra mở cho Uyên vào. - Cậu tắm rồi hả. Uyên nhìn đi nhìn lại tôi nói. - À à ừ. Tôi ngắc ngứ đáp. - Sao áo quần cậu chưa thay. Tính ở dơ hả. Uyên trêu tôi. - Èooo. Tại vì... - Nào để yên để tớ tháo tay ra để thay áo nào. Uyên nhẹ nhàng nói. - À ừ... Tôi gật đầu đáp rồi từ từ đưa tay lên. - Èo. Cảm ơn ha. Rồi được rồi, cậu ngồi đây để tớ vào tự lau nà. Tôi nói. - Đi vào đây, tay như thế thì lau gì? Uyên kéo tôi vào trong và lau người giúp. Tôi cảm nhận được sự ngại ngùng không hề nhẹ của hai đứa. Nói về tôi thì cũng đỏ mặt lúc đó rồi. - Ok, xong rồi. Uyên nhìn sang phía khác nói. - À ừ, cảm ơn. Nhưng chưa xong, còn cái này nữa. Tôi chỉ tay xuống cái quần jean đang mặc lúc sáng tới giờ, vừa nói xong thì Uyên nhìn tôi với ánh mắt không thể nói gì nữa. - Phần còn lại thì tùy cậu xử lí. Uyên đỏ mặt rồi ra bên ngoài ngồi. - HÒAAAAAAAA. Tiếng kêu với tần số 5000hz/h của tôi. - Có tao đây. Thằng Hòa nó thò lò ngoài cửa phòng tôi tự bao giờ nó bước vào. - Thay quần cho tao. Tôi nói nhỏ. - Thế từ giờ đến lúc mày khỏi tao đảm nhiệm công việc thay quần cho mày à? Thằng Hòa ngây thơ nói. - Haha, mày giúp tao cởi quần này ra phát, nó bó quá. Tôi đáp. - Ừ rồi, mày tự làm đi. Mà sao mày không nhờ Uyên giúp cho. Nó trêu tôi. - Biến. Tôi đáp nó ra bên ngoài và khóa cửa lại. Sau một lúc thì cũng xong, tôi mặc vội quần vào và bước ra ngoài. - Xong rồi à, sạch sẽ chưa đây. Uyên ngồi trên giường vuốt vuốt cằm rồi troll tôi. - Èo. Giúp tớ mặc áo vào cái. - Nè. - Cảm ơn nhé. Được một lúc thì tôi cũng buồn ngủ vì tay thì đau không biết làm gì cả. - Hờizz oáp oáp... - Cậu muốn ngủ rồi hả. Uyền ngồi nghịch điện thoại thấy thế tôi cũng lại xem nhỏ đang chơi gì thì thấy đăng ảnh lúc chiều lên Facebook. Tôi đọc vài comment thì thấy mấy anh chàng bình luận thế này - Thằng kia bêđê hả Uyên. - Em chụp với nó là một sự mất mát không hề nhẹ... Thấy tôi đang lén đọc thì nhỏ vội thoát ra bên ngoài và tôi thấy hình nền nhỏ lưu là ảnh tôi bị làm nhục và Uyên đang chu mỏ nhắm tịt mắt và phồng má. - Đẹp không nè. Uyên đưa hình đó ra trước mặt tôi. - Xi. Thôi tớ muốn ngủ oài... oáp... oáp. - Thế cậu ngủ ngon nhé. Tớ về phòng đây. - Ừ cậu ngủ ngon... Tôi thả mình lên chiếc giường êm ái và sẵn sàng chuẩn bị cho một ngày mai tốt lành, mới mẻ... [next]Chap 87Một ngày mới lại bắt đầu. Tôi lờ mờ tỉnh dậy vì thấy hơi nhói ở tay. Bước ra bên ngoài ban công thì bầu trời vẫn bao phủ một màu đen. Tôi nhìn về đó có phải cuộc sống mình cũng bao trùm một màu đen thế không. Tôi từng bước xuống dưới nhà và lò mò tìm cái chìa khóa để mở cửa. Vì bây giờ cũng tầm 4h35 rồi nếu ngủ nướng cũng không được. Vì tôi có một thói quen rất ít khi nướng mà đã nướng thì có lẽ phải cháy nhà. Đang loay hoay thì bỗng có một cơn gió thổi mạnh vào khiến tôi cảm thấy lạnh lạnh. - Vùùù... - Ai ai thế? Tôi bật người quay lại thì thấy sau lưng mình có một con ma. Tóc thì rối xù che mất cả khuôn mặt. Nhìn xuống phía dưới thì Ôi. Nó dám ăn trộm dép của ai đấy. - Ai ai. Tôi run run nép thẳng vào cửa mà hình như con ma đó nó không nghe thấy lời tôi nói thì phải, nó vẫn cứ tiến gần tới phía tôi. - Oáp... oáp... Quân hả... oáp... sao cậu ngồi dưới đất thế? Con ma ấy lấy tay che miệng lại ngáp, tôi suy nghĩ trong đầu chả lẽ mã biết nói, nhung khi nghe thấy tiếng nói đó thì tôi nhận ra đó là ai òy. - Uyên, Uyên hả. Tớ tớ làm rơi chìa khóa. Tôi giả vờ nói. - Ờ. Oáp... oáp. - Cậu muốn ngủ thì vào nhà ngủ đi. Tôi quay qua hỏi nhỏ. - Thôi. Giờ này ngủ nhỉ nữa. Uyên híp mắt sociu. - Thế chúng mình đi tập thể dục tí rồi về ha. Tôi và nhỏ song song hết dãy đường thủ đô. Có nhiều chỗ tôi không biết thì Uyên đều trả lời giùm. - Uyên ở chỗ đó là chỗ nào? Tôi quay sang chỉ phía bên kìa đường. - À đường Lý Tự Trọng ý. Uyên lướt lướt với chiếc điện thoại cảm ứng rồi hướng mắt về phía tôi chỉ. - Có vẻ cậu có nhiều anh nhắn tin nhở. Tôi mỉm cười nói. - Có đâu. Tớ xem ảnh mà. Uyên phồng má đưa điện thoại lên cho tôi xem là cái hình tôi đang ngủ bị tô lên mặt và mũi màu đỏ như thằng hề và một bên là Uyên đang nháy mắt. Hai ảnh đó được ghép liền nhau. - Lúc đó cậu cũng chụp á hả. Tôi quay qua hỏi. - Ờ hihi. Tớ có thể ngồi trong phòng một mình chụp ảnh mà không biết chán đấy. Uyên nhe răng cười. - Uầy. Tôi nói rồi nhìn qua Uyên. Nhỏ mặc nguyên bộ đồ ngủ hình Đôrêmon màu hồng. Nói về nhỏ thì sở hữu một thân hình phải nói là đẹp. Tôi ngây thơ nhìn Uyên mà không biết ánh mắt của nhỏ đang khó hiểu nhìn tôi. - Cậu nhìn gì đấy? Uyên lấy ngón tay trỏ đưa lên cằm rồi từ từ đi vòng tròn nhìn tôi không chớp mắt. - Tớ tớ có nhìn gì đâu? Tôi lắp bắp đáp. - Rõ là có nhé. - Thôi, không nói nữa về nhà thôi. Tôi tránh ánh mắt của Uyên rồi bước đi. - Xùy. Đứng lại đợi tớ với nào. Uyên lạch bạch chạy theo phía sau. - Haha, nhìn giống vịt bầu quá cơ. - Này thì vịt bầu, vịt trời. Mỗi câu nói là tôi lại nhận được véo của Uyên xinh gái dành tặng cho tôi. Bước về nhà sau một lúc đi dạo thì cũng thấy tinh thần thoải mái hơn. Sau một lúc nấu ăn thì 4 đứa chúng tôi lại ngồi vào bàn ăn và thưởng thức một buổi sáng đầy tuyệt vời. - Hòa chở tao nhé. Tôi nói với nó. - Sao mày không ngồi xe Uyên đi. Nó đáp. - Mày muốn tao què thêm chân nữa à. Tôi nói. - Mày nói cũng đúng. Thế là hai thằng phóng đến trường trong mọi ánh mắt ngưỡng mộ dành cho một thằng với 2 tay băng bó không ai khác chính là tôi. Phóng tới trường thì cũng có nhiều học sinh tới rồi. Tôi và thằng Hòa 2 thằng cùng sánh bước đi. Vẫn như thế mọi ánh mắt trong trường cũng đổ dồn vào tôi. Nhìn tôi lúc đó y như người nổi tiếng mà bị băng bó tay ý. Bước trên dãy hành lang lớp học. Đang đi thì thấy Ngọc đang đi lên luôn, thế là 2 đứa đi chung luôn. - Tay cậu đỡ hơn rồi chứ. - Ờ, hi. Có đỡ nhưng được cái bất tiện lắm. - Hihi, chịu khó đi. Cho cậu nè. Ngọc rút ra trong túi một cây kẹo mút. - Nào, đưa đây tớ bóc cho. Nếu không thì cậu chỉ nhìn mà không được ăn đó. Ngọc troll tôi. - Èooooo. Tôi trề môi đáp. - Nè. - Cái gì? - Hả mồm ra. Ngọc nói. - À ừ tớ cảm ơn, hì. - Không có gì vào lớp thôi. Bước vào lớp thì cũng mới có ít đứa tới. Thấy tôi vào thì cũng lại hỏi thăm và có nhiều đứa cũng tò mò vì sao tôi lại bị như thế? Tôi cũng trả lời qua loa là ngã xe... [next]Chap 88Ngồi được một lúc sau thì nhiều đứa cũng đến rồi. - Hi Quân. Hân bước vào rồi khẽ mỉm cười nhìn tôi. - Hi. - Sao đến sớm vậy, mà kẹo đâu cho tớ xin cái. Hân nhí nhảnh nghiêng đầu hỏi tôi. - Kẹo này Ngọc cho tớ. Tôi rút cái kẹo mút tròn tròn ra rồi nói. - Thế có cho hay là không đây. Hân nhíu mày khó chịu rồi xòe tay ra. - Ờ thì có. Tôi suy nghĩ, bây giờ tiền trong túi thì không có. Mà xuống xin Ngọc lại không được. - 1phút đếm ngược. Hân khẽ mỉm cười rồi chống cằm nhìn tôi. - Èooooo. Tôi trề môi đáp và thầm nghĩ Hân hôm nay sao mà giống Uyên thế vậy chứ. - Nè. Tôi thản nhiên đưa kẹo mút của tôi cho Hân. - Hì cảm ơn. Nhỏ đưa tay ra nhận lấy và cười híp mắt ăn ngon lành. - Ớ, cậu không sợ bẩn hả. Tôi dõi mắt nhìn. - Bẩn gì? - Vì tớ ăn rồi mà cậu còn ăn. - Không. Kẹo Ngọt như thế này đương nhiên tớ phải ăn rồi. - Èo. - Giờ tớ không ăn nữa, tớ trả nè. Hân nói làm tôi ngạc nhiên. - Thế giờ sao. Lấy hay không lấy đây. Nhỏ nhìn với ánh mắt thách thức. - Ờ thì... Tôi đang tính lấy tay đón lấy thì... - Cho cậu nè Quân. Ngọc đưa cho tôi một cái nữa. - Ờ, hi. Cảm ơn nha. Tôi nhận lấy cái kẹo từ tay Ngọc và nhìn sang Hân thế là tôi đón nhận cả 2 cái luôn. - Ê, Vứt tao cái mày. Thằng Hòa phóng vào lớp rồi thấy tôi cầm kẹo nó xin ngay. - Nè. Tôi đang tính đưa cho thằng Hòa thì gặp phải 2 phù thủy đứng bên cạnh. - CÁI NÀO. Đồng thanh. - Hòa mày, mày lấy cái nào? Tôi hỏi nó. - Cái này có vẻ to hơn đấy. Thằng Hòa chỉ vào cái kẹo mút của Ngọc. - Tao xin nhé thằng em. Thằng Hòa lấy rồi vô tư lấy mà ngậm ngon lành. Còn Ngọc thì đi ra hành lang đứng luôn. Vài phút sau thì tụi con gái và 2 thằng mặt khỉ Trung và Khánh cũng tới. - Thằng tó, kẹo mút anh đâu mà ăn một mình thế. Chia cho bạn bè đi. Giờ tới lượt thằng Khánh nói. - Tao chán ăn rồi, mày ăn không. Nè cầm đi. Tôi nói. - Thôi. Tao đéo cần. Tụi bạn cất cặp sách rồi cũng tụ tập lại bàn tôi mà chém gió. - Quân, tao hỏi nè. Con nhỏ mà mày làm gia sư ý. Nó xinh không? Thằng Khánh ngồi xuống cạnh tôi nói. - Mày lại muốn làm gì? Nó mới lên lớp9 thôi cha. Tôi đáp. - Nó tên gì? Xinh không? Nhà ở đâu? Học trường nào? Ba mẹ làm nghề gì? - ghé tai đây tao nói cho. Tôi nói rồi thằng Khánh cũng làm theo nó ghé lại thật. - 2 chai Sting dâu. Tôi nói từ từ. - Đậu má, anh em thế đấy. Vì mày mà tao bị đánh giờ có đưa không? Thằng Khánh hùng hổ nói. - Nể tình mày, tao nói nhỏ tên Phương, vòng 2 to hơn vòng 3, vòng 3 khá hơn vòng 1. Và đương nhiên vòng 1 nhỏ hơn 2 vòng kia. - Để dành cho mày đấy. - Mày Sẽ Phải Hối Hận Khi Thấy Phương, haha. Tôi cười đểu. Ngồi một lúc thì thấy Linh bước ra ngoài. Nhìn Linh hôm nay rất khác với mọi ngày, từ khi đến lớp nhỏ chưa nói một câu gì? Tôi nhìn qua rồi cũng mặc kệ, có phải ở thời điểm lúc đó tôi quá vô tâm. T- T. Ngồi một tí thì cũng vào học. Từng đứa từng đứa một ùa vào. Và Linh là người vào cuối cùng, tôi nhìn vào khuôn mặt linh thì thấy nó hơi nhợt 1 là tiết Văn. - Tay em bị sao vậy. Cô giáo hỏi tôi. - Dạ nó bị xe tông đấy cô. Một thằng trong lớp nói. - Dạ không phải đâu cô bạn ý bị ngã. Vài đứa con gái trong lớp nói. - Lần sau nhớ đi đứng cẩn thận nha em. Cô nói. - Dạ vâng. Tôi đáp. - Thôi chúng ta bắt đầu bài học nhé. 45 phút trôi qua nhanh chóng, có đôi lần tôi quay xuống nhìn Linh. Nhỏ nhìn lên bảng nhưng tâm trí thì ở đâu đâu. Tôi không biết Linh bị gì nhưng chắc chắn, Linh đang cố giấu cái gì đó. Giờ ra chơi, tôi bước xuống chỗ Ngọc để xin lỗi vụ kẹo mút lúc nãy. - Ê Ngọc. Lúc nãy tớ xin lỗi nha. - Không cần. - Ớ, lúc nào tớ đền cho. - Không cần mờ. Ngọc khó chịu nói, thấy thế tôi cũng bước lên luôn. Tôi quay đi thì không thấy mấy đứa con gái đâu còn lại thằng Khánh. Thằng Hòa với thằng Trung, Phong đi theo tụi con gái, chắc là xuống căntin rồi. - Ê cu, mua anh 2 chai sting. Anh đưa info cho. Tôi nháy mắt với thằng Khánh. - Để tao xem mặt trước, không lại như thị nở mất 2 chai Sting của tao à. Nó nghênh mặt nói. - Không tin thì hỏi Uyên, Hân hoặc Linh ấy. - Ok, tí tao hỏi. Mấy phút ra chơi trôi qua nhanh chóng, và tiết 2 lại bắt đầu... [next]Chap 89Tiết 2 bắt đầu. Giống như tiết đầu cô Trà dạy toán cũng ngạc nhiên không kém khi thấy tôi mới bữa trước còn lành lặn mà bây giờ thành thương binh. - Chào cả lớp, hôm nay lớp chúng ta có học sinh mới à? Cô hỏi. - Có đâu cô. Sĩ số 40 học sinh mà. Tụi con trai nhao nhao lên. - Đúng đấy. Có ai học sinh mới đâu chứ. - Sao cô thấy có anh thương binh nào ở đây. Cô Trà nhìn tôi rồi troll. - Haha, thằng này vì gái mà bị đánh. Một thằng nóí. - Nó bị ôtô đâm. Thằng khác nói - Nó bị giang hồ xử, haha... blap... blap... Sau một lúc đùa giỡn thì chúng tôi lại tập trung vào bài học. - Lan Anh nè. Tôi quay qua hỏi. - Gì hở? - Cậu chép bài giùm tớ được không? Tôi ánh mắt long lanh nói như trẻ con vừa mới khóc xong ý. - Thưởng cái gì đây? Lan Anh ngừng viết đưa bút lên miệng rồi nheo mắt qua nói. - Thì kẹo mút, ok nha. Tôi đáp. - Ok, nhớ đấy. Mai không có xử đẹp. Lan Anh nguýt rồi cầm lấy vở tôi và chép. Tôi thì hai tay bị đau nên được ân xá chỉ cần ngồi im lặng và nghe giảng thôi. Bất chợt tôi quay xuống phía dưới thì gặp ngay ánh mắt của Ngọc đang nhìn mình. Không phải nói chứ nhỏ quay xuống ghi bài tiếp chắc hẳn đang giận vụ kẹo mút lúc nãy. Nhìn lên Uyên thì nhỏ vẫn năng động như ngày nào. Ngồi tán phét với thằng Hòa, thằng Trung phía dưới. Và điểm dừng cuối cùng của tôi là Linh. Linh khác hẳn ngày thường, đôi mắt Linh hiện rõ sự mệt mỏi và nhìn lên khuôn mặt thì rất nhợt nhạt và có một điều tôi nhìn thấy rõ là... tí rồi sẽ biết 45 phút trôi qua nhanh chóng, trong giờ cũng có nhiều pha troll nhau giữa cô và trò để tạo ra niềm vui trong giờ học để không phải nhàm chán giữa các con số. Giờ ra chơi, tôi thấy Linh đi ra ngoài hành lang thấy thế tôi chạy ra cùng và nhanh chóng nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé ấy. Tay Linh rất mịn và trắng. - Bỏ tay tớ ra, cậu làm gì thế? Linh khó chịu vùng vằng nhìn tôi nói. Ở bên ngoài hành lang thì cũng có mấy đứa chỉ trỏ và nhìn hai đứa tôi. - Đi đây với tớ. Tôi không để Linh kịp trả lời mà kéo thẳng nhỏ xuống phòng y tế. Nếu mà tôi lúc đó không gãy tay thì tôi dám chắc chắn vào lúc đó tôi sẽ bế nhỏ xuóng luôn chứ chả đùa. Đi xuống phía dãy hành lang cuối lớp 11 thì tôi bị một thằng anh hùng rơm cản lại. - Để cô ấy ở lại không thì đừng trách. Thằng đó chỉ về phía Linh, nhìn thì cũng đập choai, tóc nhuộm màu hạt dẻ cạo trọc hai bên. - Tránh ra. Tôi nhìn thẳng vào mắt nó nói. - Khi tao đang nói nhẹ, kút. Nó cười rồi lấy tay đưa lên miệng. - Nếu tao không làm vậy. Tôi cười khẩy tay vẫn nắm chặt tay Linh. - Uỵch. Thằng đó xô mạnh tôi một phát, làm tôi mất thăng bằng nên cơ thể tôi được rơi tự do xuống nền xi măng. Vì hai tay đều đau nên không dám chống để khỏi ngã. Vì nếu chống thì tôi sợ tay không lành lặn nữa vì bó lần 2 đau lắm chứ chả chơi. - Bốp. Kút. Linh tát thằng kia một phát. - Địt mẹ, con chó dám tát bố à. Thằng đó sau khi nhục vì Linh tát nó tính khùng. - Bốp. Linh dùng karate đánh nó khiến cu cậu tránh đi vì nhục. Tôi lúc đó cười thầm " Đẹp trai cũng không làm gì cho đời " - Đã không đánh được mà tỏ vẻ anh hùng. Linh bĩu môi đỡ tôi dậy khác hẳn tính cách lúc nãy. - Vì ai hả. Tôi phủi phủi quần áo. - Đã ốm rồi mà còn đi học. Tí biết tay tớ. Tôi lừ mắt nhìn Linh rồi kéo nhỏ đi mà không để nhỏ ú ớ gì cả. - Cô giúp em xem bạn em bị gì không ạ? Tôi hỏi cô làm y tá trong trường. - Ừ để cô xem. - Còn đứng đó, lại kia ngồi đi. Tôi nạt Linh thì nhận được ánh mắt như là muốn nói rằng " Cứ để đó nha Cưng " - Em bị ốm rồi, người nóng quá. Giờ cô cho uống thuốc tạm rồi về nhà lấy thuốc sau nhé. Cô Hợi nói với Linh. - Vâng ạ. - Lần sau ốm thì ở nhà nghỉ, biết chưa? Tôi lại ngồi ở ghế nói. - Ờ hihi. Linh híp mắt cười. - Cười hoài. Mà sao ốm thế, lý do. Tôi hỏi. - Mệt. - Nói không? - Thì trời nắng, ăn uống không hợp lý... Nhiều lý do lắm. Linh lè lưỡi đáp. - Lần sau nhớ đừng để bị ốm đó nhé. Tôi nhẹ nhàng nói. - Ờ hứa đấy, Biểu tượng cảm xúc heart. Thui tớ đỡ rồi. Mình lên lớp đi. Linh mỉm cười nói. - Ok. Thế là hai đứa chúng tôi lại song song lên dãy hành lang của trường. Mỗi người một tâm trạng riêng, họ đang theo đuổi từng suy nghĩ khác nhau của họ... "Có người bảo rằng Tình Yêu Là Một Định Mệnh Của Hai Con Người Để Họ Đến Với Nhau... Nhưng có nhiều người lại có nhiều ý kiến khác... Và điều đó được chứng tỏ qua từng nét vẽ từ trái tim của hai con người khác giớiii..." [next]NGOẠI TRUYỆN*Review Hiện Tại Có phải chăng cuộc sống của mỗi con người chúng ta ai cũng có màu hồng không? Có phải chăng rằng chỉ cần có tình yêu thật sự thì không có gì ngăn cản được... Tôi quay qua nhìn em. Em vẫn thế vẫn xinh xắn như ngày nào. Hôm nay em diện cho mình một cái áo pull rộng và chiếc váy chạm tới gối. Không gian tĩnh lặng chiếm giữ giữa hai đứa. Tiếng xe cộ chạy qua cộng với tiếng ồn ào ở xung quanh nhưng tôi vẫn không quan tâm mấy vì ở bên cạnh tôi đang có một người con gái xinh đẹp nhưng lại mang trong người một vẻ lạnh lùng cố hữu. - Hì, lại nhìn lén! Linh khẽ vén mái tóc lên rồi mỉm cười nhẹ nói. - Đâu... đâu có! Tôi vội chối và quay mặt về hướng khác. - Cái tật mãi không chừa..! Linh tủm tỉm cười. - Mà em nè..! - Hở. - Khi anh đi làm rồi đừng có léng phéng anh nào nha. Tôi nói rồi vội quay sang nơi khác với vẻ mặt đỏ như cà chua của mình. - Ôi... Người yêu của tôi ghen kìa! Linh hấp háy môi rồi mỉm cười. - Ghen... ghen, đâu có..! Tôi lắp bắp chữa thẹn. - Chàng ngố. Tim em chỉ có chàng thôi! Linh e thẹn nói, đôi má nàng đỏ hồng từ bao giờ. - Hì! Tình yêu của tôi và Linh chỉ có vậy. Có đôi lúc nhẹ nhàng mà thanh khiết. Có đôi lúc lại giận dỗi và hiểu lầm. Lại một khoảng trống tạo ra từ hai đứa. Dù trong lòng muốn nói rất nhiều nhưng không biết muốn diễn tả ra sao, giống như cực kì bí bách vậy. - Bé Linh. - Dạ. - Chủ Nhật anh đi rồi, ở nhà nhớ đừng léng phéng anh nào... -...! - Nhớ ăn mặc và ăn uống đầy đủ. -...! - Lúc nào rảnh nhớ thì gọi anh. - Hì, chưa gì mà đã lo xa. Linh tủm tỉm cười. - Uầyyy hì! Tôi gãi đầu. - Mà thôi, giờ theo em ra đây. Em chọn giúp cho mấy bộ quần áo..! Linh đứng dậy rồi bước ra ngoài Shop bán hàng của gia đình mình. - Thôi, đồ áo anh nhiều rồi. Không đưa nhiều đâu nặng túi. Tôi lắc đầu rồi thở dài. - Cấm cãi. Đừng để ăn nhéo rồi mới làm. Linh khẽ nói nhỏ vào tai tôi, dù nhỏ nhưng khiến tôi phải làm theo. - Ừa..! Mấy phút sau trôi qua. - Anh lấy cái này đi. -...! - Vào thử đi, cái này, cái này và cả cái này nữa. Linh ném cho tôi tầm chục bộ quần áo. Nhỏ hăng hái bắt tôi thay đi rồi thay lại không thấy đẹp lại bắt tôi vào tay cái khác. Sau một lúc thì tôi cũng chọn cho mình 5 cái quần jean màu chủ yếu tôi thích là màu đen và xanh. Và 5 cái short ngắn. Sau khi chọn xong thì hai đứa lại đi ăn. - Anh ăn đi, nhìn em hoài. Linh không nhìn tôi mà nhỏ chỉ khẽ đỏ mặt rồi cười. - Đâu... có anh đang ăn đấy chứ. Tôi vội cúi xuống ăn và không biết người đang ngồi đối diện với mình đang tủm tỉm. - Mà anh vào trong đó tính làm gì? Linh khẽ vén tóc của mình lên rồi nhìn qua hỏi tôi. - Anh đi làm công ty chỗ thằng Hiếu làm ý. - Ờ hì. Tí ăn xong rồi chiều hai giờ anh với em tới thăm một người. - Anh cũng nhớ cô ấy quá. -...!Giữa buổi trưa mùa hè tháng 7, từng tiếng xe ồn ào phá vỡ sự tĩnh lặng của thời gian. Bước về nhà tôi thấy bé Sún và thằng Hòa đang ngồi xem tivi, hai bác thì chắc đang ở trên phòng. - Em lúc nào cũng cầm điện thoại nhể. Tôi ngồi xuống cạnh thằng Hòa rồi nói. - Hứ. Kệ em. Anh muốn ăn cái này hông? Sún lườm tôi rồi đưa tay ra tính nhéo vào tôi. - Thôi, hai đứa mày lớn đầu rồi mà như con nít. Chuẩn bị đồ đạc thế nào rồi. Thằng Hòa lắc đầu cười khổ. - Tao với Linh mới đi mua về mày không thấy trên tay tao là cái gì đây hả. - Eo ôi! Toàn đồ đẹp không à nha. Bé Sún mở từng túi ra kiểm tra. - Chị dâu, à nhầm. Em dâu bé mà lại. Tôi cười. - Ộ Ôi! Chu choa. Chưa gì đã muốn lấy chị Linh. Anh lo xa quá. Nhỏ nhăn mặt. - À mà thôi, tao/anh lên phòng ngủ tí đây. Tí bé đưa lên giùm anh nha. Tôi nói rồi bước lên phòng mình và đánh một giấc... NGOẠI TRUYỆN Review Trưa ngày 24/7/2015... Đang nằm ngủ ngon lành thì. - I miss you because I love you... Tiếng chuông điện thoại của tôi vang lên ở cuối góc giường. Tôi lờ mờ nhíu mày tỉnh dậy. Lấy hai tay dụi dụi mắt rồi cầm ngay cái điện thoại. - Alô... oài... hời hời. - Anh rửa mặt đi rồi em qua giờ đó, xem kìa cái giọng ngái ngủ, hihi. - Ok tiểu thư. Tôi vội tắt điện thoại và che cái miệng đang ngáp ngắn ngáp dài của mình. Rửa mặt cho tỉnh táo tôi bước ra chọn cho mình cái quần jean đen rách gối và áo thun ngắn màu trắng. Bước xuống nhà thì thấy bé Sún đang măm bim bim. - Ôi có con chuột nào đang gặm bim bim đấy nhỉ. Tôi nháy mắt với bé và chuẩn bị tinh thần để chạy maratong. - Chuột... chuột đâu. Nghe tôi nói thì nhỏ Sún giật mình co hai chân lên ghế sofa và đảo mắt tìm kiếm xung quanh. Tôi phì cười trước điệu bộ của bé. - Haha, con chuột đang ngồi trên ghế đó kìa. Tôi cười lớn. - À á, chết anh rồi anh Jun ơi. Nhỏ nhảy khỏi ghế và phóng đuổi theo sau. Nhưng các bạn biết rồi đấy con gái làm sao đuổi kịp được con trai. Sau cuộc chiến không cân sức thì bé Sún đã hai tay chống gối và thở phì phò. - Hờ hờ, anh được... được lắm đấy. Tí về em mách chị Linh. Nhỏ nói không ra hơi và trở lại ngồi tựa ở ghế mà thở. - Bleu, thôi, anh đi nhé bé con. Tôi trêu rồi mỉm cười bước ra cửa. Vừa lúc đó ở bên ngoài cũng có tiếng xe máy tới, không phải ai khác chính là em. Người con gái tôi yêu nhất. - Hì. Đi thôi chàng. Linh diện cho mình một bộ quần áo giản dị. Áo dài tay sọc carô trắng đỏ kết hợp với quần jean bó. - Để anh chở. Tôi lấy mũ bảo hiểm để một bên mà đội vào. - Ờ hi. Linh bước xuống và ra phía sau ngồi. Trên đoạn đường tới đó vẫn như cũ, hai tháng trước tôi cũng vừa mới tới. Tôi và Linh mỗi người một tâm trạng. Chắc hẳn rằng em cũng như tôi khi đi gặp cô ấy. Chiếc xe máy bon bon trên con đường thành phố. Đi gần phía cuối con đường tôi vội quẹo sang trái và trước mặt chúng tôi là cái nghĩa trang. - Anh đi từ từ thôi. Linh giật áo phía bên hông của tôi. - Ừ ừ. Dừng xe, tôi mở cốp xe ra lấy hai bó hương và gói bánh được treo ở phía bên phải cổ xe và một bó hoa tươi. - Đi thôi em. Tôi nói nhẹ. - Dạ. Linh đáp rồi líu ríu theo sau tôi. Hai chúng tôi song song từng bước trên con đường trong nghĩa trang rồi cũng đã đến lúc cần đến. Tôi nhìn Uyên, cậu ấy vẫn xinh như ngày nào. Nếu mà không có vụ tai nạn ấy thì đã không thể cướp mất người con gái tôi yêu. Từng kỉ niệm lại ùa về trong trí óc tôi. Từ ngày tôi là một thằng nhà quê nghèo mới đặt chân lên thành phố và rồi được gặp những người bạn thân nhất. - "Hứ. Tên kia đứng lại đó... " - "Ộ ôi, nhìn cậu dễ thương quá đi Quân ơi... hihi" - "Tớ biết tớ sai rồi mà nếu cậu là tớ. Cậu sẽ làm như tớ " - "Cậu có chịu tha cho tớ không?" - "Haha, xem kìa đơ luôn rồi... " Ngày 5 tháng 5 năm 2013. Một ngày tôi không muốn nhắc tới, ông trời và thằng lái xe khốn nạn kia đã cướp mất một người con gái tôi yêu. Sau ngày đó tôi giống như kẻ mất hồn, nhưng may mắn cho tôi là có những người bạn ở bên cạnh và đặc biệt là Linh, người quan trọng nhất ở bên tôi ở hiện tại. - Cậu ấy vẫn đẹp, xinh xắn anh ha. Linh ngồi xuống rồi hấp háy môi nói. - Hi. Tôi cố gượng cười rồi lấy tay chùi lên tấm ảnh người con gái đang mỉm cười trên bia. Chắc rằng ở một nơi nào đó không xa, Cậu ấy đang mỉm cười chúc phúc cho tôi. Tôi mở bó hương ra và đốt. Xong xuôi, tôi đưa cho Linh một nửa. - Uyên à, ngày kia tớ đi làm rồi. Hôm nay tớ tới đây để gặp cậu nè. Hi, cậu nhớ phù hộ cho tớ đấy nhé. Tôi lẩm nhẩm trong miệng rồi mỉm cười cắm nén nhang xuống. Quay sang Linh thì nhỏ cũng làm xong rồi. Ngồi với Uyên một lúc thì tôi với Linh cũng ra về. Chào Tạm Biệt Cô Bé Anh Yêu... Gửi UYÊN. Ngày 24 tháng 7 năm 2015. Review 20/10/2015 Buổi sáng như mọi ngày tôi nheo mắt đón ánh nắng mặt trời lúc 8h. Tỉnh dậy rồi phải lò dò Vscn cho tỉnh táo. - Anh giờ mấy dậy hả. Linh nheo mắt nhìn. - Ờ hìhì. Tôi gãi đầu rồi nhìn cô người yêu bé nhỏ của mình. Linh diện cho mình một bộ váy hồng chấm bi. Ở phía dưới váy có một lớp nếp gấp làm tăng thêm nét đẹp cuả váy lẫn người. - Anh nhìn gì đấy? Thấy tôi nhìn chằm chằm nhỏ liền nhíu mày hỏi. - À thì anh thấy cái váy đẹp... Hềhề! Tôi cười nhăn nhở. - Ái đau... anh xin... chừa. Xin chừa. - Mới sáng ra muốn trêu nhau hả. Xuống ăn cơm đi. Linh nhéo tôi một cái thật đau vào hông. - Vợ iuuu, nấu cho chồng đi. Tôi cầm tay Linh đưa đi đưa lại vẻ nũng nĩu như con nít đòi quà á. - Ai là vợ ông! Má nhỏ đỏ hồng rồi cũng vào bếp làm tôi cái trứng ốp la. Tôi cũng rón rén đi phía sau rồi vòng tay ôm Linh từ sau lưng. - Tránh ra để em làm mà! - Không! - Thế muốn ăn không đây? Linh lườm nhìn đáng iu không tả nổi. - Chụt. Tôi ôm một lúc rồi đặt lên má của thiên thần ấy một nụ hôn chào buổi sáng. Tôi và Linh cũng yêu nhau 3 năm rồi. 3 năm trôi qua cùng với hạnh phúc, niềm vui đôi lúc cũng giận hờn tưởng chừng chia tay. Nhưng dù có thế nào đi nữa trong những lần ghen tuông, giận hờn đi nữa. Nếu không ai chịu nhận lỗi thì người đầu tiên nhận sai chính là tôi. Nhiều người cũng phải Gato với tôi vì có cô người yêu vừa giỏi vừa đáng iu như vậy thì làm sao tôi lại để mất được chứ. Tôi và Linh chắc hẳn có 1 sợi dây liên kết nào đó mà ông trời muốn ban tặng cho tôi. Có đôi lúc tôi hỏi nhỏ rằng - Linh, tại sao có nhiều người con trai vừa đẹp trai vừa giàu em lại không chọn mà lại chọn thằng như anh. [next]Chap 90Hai đứa chúng tôi lên đến lớp thì bọn bạn ùa ra nói, hỏi đủ kiểu. Đưa nhỏ Linh về chỗ ngồi thì tôi vọt xuống chỗ Ngọc luôn. Vì để xin lỗi vụ kẹo mt lúc nãy. - Ngọc. Tôi ngồi xuống cạnh bên nhỏ. - Gì? Ngọc đưa mắt quay sang nhìn tôi rồi lại dắt tai nhe vào nghe nhạc và xem như không có sự hiện diện của tôi lúc này. - Tớ xin lỗi vì chuyện kẹo mút lúc nãy. Tôi quay qua nói. - Vì sao phải xin lỗi tớ. Tớ cho cậu rồi mà, cậu có quyền cho người khác chứ. Ngọc sắc sảo hơn tôi nghĩ. - Ơ, thì tớ mua cái khác đền cậu nhé. Tôi lúng túng đáp. - Không cần nữa đâu. - Thế cậu muốn sao? Tôi đành phải xuống nước nói. - Hát cho tớ nghe đi. Ngọc nghe thế thì rút tai nghe một bên và qua hướng mắt chờ câu trả lời của tôi. - Eo, cái khác được không? Tớ không biết hát. Tôi vội chối. - Thế thôi, tớ không cần đâu. Xem như tớ chưa nói gì nhé. Ngọc lạnh lùng đáp. - Thì... thì cũng được nhưng mà ở đâu mới được chứ. Hay tí cậu và tớ ra ngoài hành lang nha. Chỗ ít người ý. Ok. - Ờ hi, cậu về chỗ đi. Mọi người nhìn kìa. Tôi nhìn lên phía trên thì thấy Uyên đang nhìn xuống dưới phía chúng tôi với ánh mắt khó hiểu. - Hi, cậu. Tôi cười tình với Uyên. - Cười gì? Nói gì với người ta mà thân mật zữ ha. - Có gì đâu chả là... À mà không có gì đâu. - Ghê đấy. Hứ. Thoát khỏi cô nàng tinh quái Uyên siêu quậy rồi cũng vừa vào học luôn. Tiết tiếp theo là tiết Lý của cô Thủy. - Nào, chào cả lớp. Trước khi bắt đầu bài mới cô mời một bạn lên làm bài cũ. Cô nói. Nghe xong thì tụi trong lớp nhao nhao lên và cúi đầu đọc thuộc lại bài cũ. - Cô mời em lên bảng. Thánh chỉ ban ra cu Khánh ôm mặt ngu đi lên bảng miệng thì vẫn lẩm nhẩm để nhớ tí kiến thức. - Em trả lời cho cô biết lý thuyết và công thức của bài hôm qua chúng ta đã học. - Dạ em thưa cô. Hôm qua nhà... nhà em có việc nên... nên em chưa học bài ạ. - Thôi, em về chỗ ngồi đi. Cô Thủy nhẹ nhàng nói. Thằng Khánh thì mặt vênh đi xuống và cu cậu tưởng mình đã thoát nạn nhưng nào ngờ... - Khánh 0 điểm, thôi, chúng ta bắt đầu vào bài học. Thằng Khánh vừa bước xuống thì thằng Trung tranh thủ troll, tôi ngồi phía trên mà cũng bó tay hai thằng bạn chí cốt này. - Sao mày ngu thế, câu đó dễ thế mà. - Ngu cái đầu gối tao nè, mày ngon lên mà làm. Thằng Khánh làm mặt ngầu. - Được, để tao giơ tay nói... Mà nhưng cô không gọi bài cũ nữa mà. Thằng Trung nói vẻ ngây thơ vô số tội - Tao ngứa rồi nhaaaa. Khánh gằn giọng mắt nhìn vào cái nắm đấm. - À thôi, em xin rút hềhề. Sau một lúc thì cũng xong tiết lí. - Xuống căn teen thôi! Ô zê. Thằng Hòa đề nghị. - Quân xuống không? Hân vội cất mấy cuốn sách vở trên bàn rồi quay xuống hỏi tôi. - Thôi, mọi người đi đi. À mà tí lên vứt tớ chai Sting dâu ha. Tôi mỉm cười nói. - Chóc... Còn lâu nhé!!! Hứ. Ở đó mà... Uyên búng vào tai một phát rồi lườm tôi như đúng lúc tự mỉm cười chua chát và hỏi rằng tại sao mỗi con người chúng ta lại có một phận đã định trước. Sao lại đem đi một thiên thần đang vui tươi, ngây thơ và nhí nhảnh ấy đi. Người đi thì không biết như thế nào? Nhưng người ở lại thì không thể diễn tả nỗi đau bằng lời đâu. Thế nên hãy trân trọng những gì đang có bên cạnh mình, đừng đánh mất những thứ quí giá đó mà sau này phải hối hận nhé!!! - Đấm giờ đó nha. Tôi giơ tay phải đang bó bột lên vẻ muốn trêu cô nàng này. - Cậu chưa chạm được vào tớ, tớ cho nằm viện một tháng giờ. Cứ liệu hồn đấy. Uyên nói câu sau có vẻ không hợp ý với câu đùa của tôi. Lúc đó tôi tự suy nghĩ trong đầu chỉ có 3 chữ "Là Sao Nhỉ" - Ơ... vậ... y. Tôi lắp bắp nói, đúng là mình ngốc thật. Đụng vào tổ kiến lửa làm gì? - Thôi, hai anh chị tạm ngừng chuyện tình cảm sang một để còn xuống uống nước. Trang xí gái nói. - Hihi, thế bọn tớ đi xuống đây. Linh cùng nhóm đi xuống, còn tôi một thằng thương binh ở lại trên này. - "Biết thế lúc nãy xuống luôn" suy nghĩ trong đầu. - Ehèm!!! Không được đi có vẻ không vui ta. - Ơ... Hì. Đâu có. Tại trên này chán. Tôi quay sang nhìn Ngọc. - Hì, hát nào? Nhỏ cười bẽn lẽn, ngón tay trỏ khẽ đặt lên má vẻ đăm chiêu. - Ok. Tôi và Ngọc đi ra phía hành lang chỗ khuất chỉ có hai đứa. Tôi suy nghĩ và chọn bài Mất Trí Nhớ của Chi Dân. "Một mùa xuân anh nghĩ về em... anh nhớ về em... anh yêu em rất nhiều..." từng lời nhạc trong khi nghe bài này rất buồn mang một cảm giác cho người nghe về một chàng trai bị mất đi trí nhớ về một tình yêu đẹp. Và sau này khi tôi cũng hát lại bài này tôi muốn mình giống như nam chính trong bài hát nhưng tôi muốn mất đi trí nhớ về em về một người con gái tôi yêu rất yêu và mãi mãi yêu!!! Bước vào nhà là phụ mẫu của Ngọc. Nhìn ba mẹ Ngọc vẫn còn trẻ lắm. - Lâm, Hiền hai đứa tới chơi à. - Còn ai đây? Mẹ Ngọc nhìn tôi nói. - Dạ cháu tên Quân, học cùng lớp với Ngọc ạ. Tôi lễ phép đáp - Hóa ra bạn bé Ngọc nhà cô à. Thế mấy đứa ngồi chơi nhé. Cô chú lên phòng chút. Cô ấy mỉm cười nói. - Mấy đứa ngồi chơi nhé. Ba Ngọc nói. - Vâng. Cả đám đồng thanh. - Ngọc, bồ biết gì không? Nhỏ Hiền nói. - Gì bồ. - Lúc nãy thằng Lâm nói xấu bồ đấy. Hiền nói dối - Ặc. Đâu đâu, bậy à. Tao không nói đúng không Quân. Thằng Lâm chối rồi quay qua tôi nói. - À thì lúc nãy tao không chú ý nên không nghe thấy. Tôi nhận thấy ánh mắt nhỏ Hiền như dọa dẫm nên không dám làm gì. - Đấy bồ thấy chưa, Quân cũng nói vậy mà. Hiền Siu giả bộ nói. - Mấy đứa ăn sữa chua chị làm xem ngon không nè. Đúng lúc đó chị Linh đưa ra mấy cái sữa chua đủ loại màu. - Nhìn ngon quá chị Linh ơi. Nhỏ Hiền xuýt xoa. - Nè Quân, Lâm nè ăn đi. Ngọc đưa cho tôi và thằng Lâm hai đứa hai cái. - Sao bồ không đưa cho tui mà đưa hai ông kia. Hiền Siu nói. - Tui còn lạ gì tính cách của bồ nữa. Ngọc cười nói. - Hên là Ngọc đưa cho tao với mày đó Quân à? không là chả có cái gì mà ăn đâu. Thằng Lâm lườm nhỏ Hiền. - Ông, ông... - Thôi, mấy đứa ăn đi, chọc hoài à. Chị Linh nói. Sau một lúc ngồi chơi tí, tôi ngước lên nhìn đồng hồ xem thì cũng 17h rồi. - Ê Lâm. Tôi đập vai nó. - Sao mày. - Đi với tao tới chỗ này phát. - Ừ ok. - Thôi, tớ và thằng Lâm về trước đây. Tôi nhìn Ngọc nói. - Đợi chút tui về chung luôn. Hiền Siu nói - Ở lại chơi tí nữa đi. Ngọc nói. - Thôi, tụi tớ phải về rồi. Nhiều dịp khác nữa mà. Tôi nói tiếp. - Ừ thế thôi. Mọi người về nha. - Ừ hi. Trên đường về thằng Lâm và nhỏ Hiền cứ đối chọi nhau. Tôi đi một bên mà cũng phải lắc đầu bó tay hai đứa này. - Lâm đi theo tao mày. Về đến nhà tôi lấy đạp điện ra. - Đợi tao tí. - Giờ đi đâu đây. Thằng Lâm hỏi tiếp. Tôi im lặng và phóng đi. Từng dòng người con đường giống như đang đuổi theo sau lưng tôi vậy. Vừa lúc quẹo sang phải thì tôi thấy bên đường có chiếc xe máy đi song song với tôi. Không ai khác chính là thằng mà hay tới chở Uyên. Tôi nhìn Uyên, Uyên cũng thấy tôi. Tôi cảm nhận được trong ánh mắt đó cái gì khó hiểu. Chiếc xe máy phóng vù đi trước. Tôi hụt hẫng ở đi lại phía sau. Nhìn bóng dáng Uyên từ phía sau nhỏ vẫn đẹp nhưng cái đẹp đấy đã thay thế bởi một tính cách khác từ nhỏ. Nhỏ không nhí nhảnh hay cười với tôi như trước nữa mà thay vào đó là sự khinh bỉ. Phóng xe một lúc cũng tới trước cửa nhà. Nhìn vào trong tôi thấy Uyên với thằng kia đang bước vào trong nhà. - Ê mày. Thằng Lâm đập vai tôi nói. - Gì. Tôi quay lại đáp - Nhỏ kia là ai mà xinh zữ vậy mày. Thằng Lâm nói. - Tôi im lặng và phóng vào nhà. - Anh Kòi. Bé Sún thấy tôi liền chạy lại níu tay. - Ai đây anh Kòi. Bé Sún thấy thằng Lâm nhìn nói. - Anh là bạn thằng Quân. Thằng Lâm ấp úng nói. - Em chào anh. Sún nhìn Lâm cười khiến cu cậu ngất ngây con gà tây như lên mây. - Hòa. Tôi, Sún và thằng Lâm bước vào thì thấy Uyên, thằng kia và thằng Hòa đang ngồi uống nước. - Quân mày về rồi à? Mà ai kia. Thằng Hòa hỏi. - Bạn tao mới quen tên Lâm. - Chào em. Thằng kia mỉm cười chào tôi. - Anh tên Hùng là bạn bé Uyên. Thằng kia nói. - Ừ. Tôi không quan tâm tới thằng kia mà nhìn vào xem thái độ của Uyên. - À nhân tiện đây tao nói luôn. Tao đã tìm được phòng trọ rồi. Tao về đây để báo cho mọi người. Tôi nói. - Anh Quân, anh ở lại đi. Ở đây không tốt sao. Sao phải đi. Bé Sún nhìn tôi ánh mắt rưng rưng. - Hì anh không muốn làm phiền mọi người nữa. Mà chỗ anh đi làm cũng gần đó nữa. Bé Sún ở nhà ngoan nà. Tôi xoa đầu Sún cười. - Phòng trọ mày ở đâu? Khi nào tao tới chơi. Thằng Hòa quay qua hỏi tôi. - Ờ thì cũng gần gần đây thôi à. Mà nhớ những gì tao dặn mày chứ. Tôi nhìn thằng Hòa nói. - Ờ. - Thế thôi, mọi người ở lại vui vẻ đi đây. Tôi nói rồi cùng thằng Hòa bước ra về. Từng bước chân sao mà khó đi quá. Tôi muốn níu lại những kỉ niệm vui buồn ở nơi đây. Giờ đã xa thật rồi những quá khứ cũng Hòa, Sún và Uyên. Tôi cứ bước đi mà không hề quay đầu lại. Tôi không biết rằng ở bên trong đó có đôi mắt của một người đang dõi theo tôi. "Phải chăng là đã quá muộn... " "Phải chăng là chỉ có thế... " [next]Chap 72Bước ra sân tôi và thằng Lâm ngồi lên xe và phóng đi. Tôi cứ phóng đi mà không biết đi đâu về đâu. Đang thả mình sự ồn ào trên đường thì thằng Lâm lên tiếng. - Ra Bờ Hồ đi mày. Tôi không trả lời mà phóng ra luôn. Đi một lúc cũng tới nơi. Tôi dựng xe sang một góc và ngồi xuống cái ghế đá cạnh bên. Nhìn những ông Tây với những bộ râu khiếp khủng, nhìn về hướng khác lại thấy một đám học sinh tụ tập lại chụp ảnh... Từng hình ảnh những hoạt động ở xung quanh được tôi thu vào tầm mắt. Đang mải suy nghĩ thì thằng Lâm phá vỡ sự im lặng đáng có. - Mày đang buồn à. - Ừ. Tao thấy thiếu thiếu sao ý. Tôi không nhìn nó mà nói. - Ờ. Ai cũng vậy mà. Mỗi lúc tao buồn tao cũng hay ra đây nè. Thằng Lâm nói - Ra đây làm gì? Tôi quay sang hỏi nó. - Ra đây ngắm gái, mày hỏi ngu. Thằng Lâm nói làm tôi cũng phải bật cười. - Haha, thế lúc mày buồn ngắm gái là hết à. Ví dụ. Buồn Tiểu, Buồn Ị cũng thế à. Tôi cười troll nó. - Buộn ị cái shit. Thằng Lâm nhăn mặt nói. - Mày nói buồn tao tưởng buồn ị. Tôi cù nhây nói tiếp. - Vãi cả ị. Ngồi nói chuyện một lúc với thằng Lâm thì tâm trạng của tôi cũng tốt hơn. Hai thằng lại phóng về nhà, trên đường về thì thằng tó Lâm nó cứ bù lu bù loa, tia gái, nhận xét gái đi trên đường mà nó nhận không ít mấy ánh mắt khó chịu của đối phương. - Mày nói ít giùm tao coi. Tôi nhăn mặt nói. - Ok bạn hiền. Phóng về tới nhà thấy bác Thanh đang nấu ăn trong bếp. - Hai đứa về rồi hả. Bác Thanh trong bếp nói vọng ra. - Dạ vâng. Tôi đáp - Hai đứa vào tắm rửa rồi vào ăn cơm. - Vâng. Tôi và nó đồng thanh. Tôi bước vào phòng lấy bộ quần áo ra. - Ê Lâm phòng tắm đâu. Cho tao tắm trước đi. Tôi sang phòng nói nó. - Đó kìa mày. Nó chỉ về hướng bên trong góc bên phải cách một bức tường với nhà bếp. Nói sơ qua về ngôi nhà thằng Lâm. Nhà ba gian nhưng được cái là rộng. Ở phía trước có một khoảng đất trống trồng rau. - Ừ. Haha Anh thăng trước đây. Tôi giả vờ đi ra sau nó rồi tặng cho thằng Lâm một cú đá ở sau mông. - À được, có ngon mày mở cửa ra xem. - Haha, anh thăng đây. Tôi chốt cửa phòng tắm lại, bật vòi hoa sen lên. Từng tia nước chảy xuống khuôn mặt tôi khiến cho tôi tỉnh táo hơn. - Ê Lâm, tao tắm xong rồi. Mày vào tắm đi. Tôi bước ra nói. - Ừ. Mặt nó gian gian. - Hehe. Tôi thấy có biến nên chạy vào trong bếp giúp bác Thanh nấu ăn. - Bác có cần cháu giúp gì không? Tôi nói. - Thôi, bác cũng nấu xong rồi không cần giúp gì đâu. Giờ chỉ cần dọn cơm lên là ăn thôi à. Bác Thanh cười hiền nói. - Vâng. Thế thôi, cháu ra ngoài này chút. Tôi nói rồi bước ra ngoài sân trèo lên bờ tường ngồi. Trời cũng đã chập tối rồi. Tiếng xe cộ ở bên ngoài vẫn ồn ào như thường. Đang mải mê nhìn xung quanh thì thấy thằng Lâm bước ra. - Tắm nhanh vậy mày. Tôi quay lại nói. - Tao chỉ cần tắm qua loa thế thôi. Nó đáp. - À mà này cái chỗ mày lúc chiều phụ hồ ấy. Xin cho tao làm với được không? Tôi hỏi - Ừ. - Tao chỉ đi làm vào chiều thứ 3, 5, 7 và cả ngày chủ nhật thôi. Tôi nói tiếp. - Thế mấy chiều còn lại mày làm gì. Thằng Lâm quay qua hỏi. - Tao đi làm gia sư. - Hahahaha. Mày mà đi làm gia sư á. Tôi vừa nói xong thì thằng Lâm cười to. - Mày không tin à. - Đéo tin. - Uầy. Ngồi một lúc thì hai vào ăn cơm. - Cháu mời cả nhà dùng cơm. Tôi nói - Con mời mẹ ăn cơm. Thằng Lâm nói - Ừ hai đứa ăn đi. - Quân có gì con giúp thằng Lâm học giùm bác. Nó kém lắm. Bác Thanh gắp thức ăn cho tôi nói. - Dạ vâng. Cháu sẽ giúp. Tôi mỉm cười nói. - Mẹ cứ nói sao chứ. Con của mẹ là trên cả tuyệt vời nhé. Thằng Lâm hếch mặt nói. - Thôi anh, tui biết tính của anh mà. Một bữa cơm rộn ràng tiếng cười và sự vui vẻ, đầm ấm... [next]Chap 73Ăn cơm xong thì tôi cũng lại dọn mâm xuống cùng thằng Lâm. Nó được bác Thanh giao cho nhiệm vụ rất là cao cả đó chính là rửa bát. Tôi thì lên phòng tìm cho mình một cái quần jean xanh và cái áo ngắn cúc bấm. Chuẩn bị sách vở đầy đủ tôi bước ra ngoài sân để lấy xe đi mà không quên chào bác Thanh. - Bác ơi. Cháu đi đây xíu. - Cháu đi đâu thế. Bác hỏi tôi. - Dạ cháu đi làm thêm, thôi cũng muộn rồi. Cháu đi đây. - Ừ thế cháu đi cẩn thận nha. - Vâng. Tôi phóng nhanh đến nhà cô Ánh vì cũng quá giờ rồi. - King coong. Tôi nhảy xuống xe chạy tới bấm chuông. - Giờ mới mò mặt đến à. Nhỏ Phương mặc quần thun ngắn với cái áo ba lỗ. Tôi im lặng không nói gì mà dắt xe vào, nhỏ thì lo đóng cửa. - Tên kia sao ta nói mi không trả lời. - Nhanh lên vào học. Tôi khó chịu nói. - À á mi tỏ thái độ gì thế. Muốn ăn cước của chị không cưng. Nói xong nhỏ đứng thủ hai tay nắm quyền để hờ phía trước ngực. Tôi không nói gì mà lấy cặp sách trong giỏ xe mà đi vào nhà. - Vùùùù. Phương lấy chân trái đá tôi. Tôi xoay người lấy tay đỡ cú đá đó. - Rách quần giờ. Tôi troll nhỏ mà bước vào. - Mi mi... hừ. Khỏi phải nói mặt Phương đỏ lựng mà không làm gì nữa. Nhưng chiêu trò của nhỏ này chưa dừng tại đây. - Quân, cháu tới rồi à. Cô Ánh thấy tôi đến thì mỉm cười nói. - Vâng, cháu mới tới ạ. - Phương, mặt gì mà nhăn như khỉ thế con. Lên phòng học đi. Cô Ánh nói thì nhỏ Phương lại nhìn ánh mắt hình viên đạn qua tôi. - Vâng. Bước đi cùng nhỏ vào phòng. Căn phòng nhỏ vẫn thế, nó có một mùi thơm thoang thoảng tỏa ra. - Hôm nay anh sẽ ôn lại toán lớp 8 nhé. Anh nghĩ môn toán em bị mất gốc rồi. Tôi nói - Cái gì cơ. Anh, em nào ở đây. Không phải hôm qua đã nói trước rồi. Ông hơn tui có 1 tuổi chứ mấy. Phương hếch mặt cãi cùn. - Hơn 1 tuổi cũng là hơn 1 năm trải đời đấy. Hôm qua mình cũng nói rồi bạn ăn mặc kín đáo một chút đi. - Tui ăn mặc thế này có ảnh hưởng tới tiền ăn sáng của ông không. - Tui sẽ cho ông ra khỏi đây. Ông sẽ là gia sư thứ 8 đấy. Nhỏ Phương cười. - Vinh dự quá nhỉ. Giờ thì học, không thì anh xuống nói với cô Ánh. Tôi nhìn thẳng vào mặt nhỏ. - Đây 5triệu đấy, ông cầm đi, nó đủ để ông ăn sáng cả năm đấy. Phương không chú ý tới lời tôi nói mà bước lại phía tủ đưa ra một sấp tiền đặt trên bàn. - Có từng này thôi à. Tôi cầm sấp tiền lên mà nhếch mép nói. - Sao, còn chê ít à. Phương khoanh tay trước ngực nói. - Ít quá có từng nào đem hết ra đây. Tôi nhìn nhỏ nói tiếp. - Đấy 3 triệu nữa. Phương lại phía tủ đem ra một sấp nữa. - Cảm ơn. Tôi mỉm cười. - Nhưng mình không cần số tiền này bạn à. Bạn không thử nghĩ xem năm nay là cuối cấp 2 để tiến tới cho tương lai sáng hơn. Nó quyết định cho tương lai của bạn đấy. Bạn xem số tiền 8 triệu này lớn lắm à. Haizz. Nó không lớn như bạn nghĩ đâu. Ba mẹ nuôi bạn 15 năm bạn xem số tiền và công sức của ba mẹ không bằng 8 triệu đồng này à. Đối với mình số tiền này số tiền này lớn thật. Nó có thể cho anh em mình đi học. - Bạn sống ở đây thì có đủ điều kiện rồi. Không giống như những người nghèo chúng mình. Mình đã phải đi làm kiếm tiền từ lúc còn nhỏ. Thế nên mình hiểu về cuộc sống rất quý và tôn trọng, đề cao chữ TIỀN. - Bạn cất đi, mình sẽ không nói chuyện này với Cô Ánh đâu. Chắc hẳn bạn sẽ tìm được gia sư khác giúp bạn. Mình xin phép, mình về. Tôi cất sách vở vào cặp. Tiền thì tôi để lại trên bàn học. Từng bước từng bước tôi bước ra phía cửa. Đang tính mở ra thì cánh cửa đã tự mở ra và người bước vào không phải ai khác chính là cô Ánh. - Cháu lại ngồi đây đi. Cô Ánh mỉm cười nhẹ nói. - Dạ vâng. Tôi lại bước vào phía trong. Quay sang Phương thì thấy nhỏ cười. - Trước hết cô xin lỗi cháu nhé. Cô và bé Phương muốn thử xem cháu như thế nào? Cô muốn cho con cô tìm được một gia sư tốt, thật thà. Mà không tham lam. Lần đầu cô cũng thấy cháu không giống những gia sư trước. Nhưng cô không thể để bé Phương bị nguy hiểm khi cô chưa thử qua cháu. Thế nên cháu cho cô và bé Phương xin lỗi nhé. Cô Ánh từ từ nói. - Em xin lỗi nhé... hihi. Phương cười. - Dạ, không sao đâu cô. Cô cũng muốn tốt cho Phương mà. Người mẹ nào cũng muốn dành những thứ tốt nhất cho con mình mà. Tôi quay qua nói. - Cảm ơn cháu đã hiểu nhé. Giờ hai đứa học bài đi cô xuống dưới nhà đây. - Vâng... [next]Chap 74- Nhìn gì nữa, lại học thôi. Tôi quay sang thì thấy Phương nhìn. - Hihi. - Cười gì? Tôi nheo mắt hỏi - Anh có bạn gái chưa? Phương tay chống ở dưới bàn rồi nghiêng đầu qua tôi hỏi. - Liên quan quá ha. Tôi loay hoay soạn sách vở trong cặp ra. - Lên mặt rồi đấy, hỏi mà cũng chảnh. Phương lấy sách vở ra vẻ mặt nhìn giống như là đang dỗi. - Em giở lại sách học từ đầu nhé. Bước đầu tiên muốn học giỏi môn toán là mình phải biết công thức của nó. - Ừ. Ngắn gọn đi. Nhỏ nói cộc lốc. - Mình làm bài toán này trước nha. Tôi chỉ vào trong sách. - Ừ ông cứ chỉ bài nào đi tui làm cho. - Ơ, bài 2 trong sách đấy. - Ừ. Ngồi xem Phương giải cũng chán tôi bắt đầu nhìn xung quanh phòng một lần nữa. Căn phòng sạch sẽ, gọn gàng. Tôi bước dậy khỏi bàn học bước lại gần cửa sổ ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài. Nhìn phía xa thì chỉ nhìn thấy những ánh sáng phát ra từ đèn cao áp. Còn lại là một không gian bao trùm toàn là màu tối. Tôi lại nhớ về gia đình. Không biết ba mẹ và bé Cún đang làm gì nhỉ. Họ có nhớ đến tôi không. Gia đình thì không có điện thoại để mà liên lạc. Không biết mùa màng sao rồi, cày bừa thế nào rồi. Khoé mắt tôi lại bắt đầu ươn ướt. Tôi thấy mình quá nhỏ bé khi sống giữa cái thủ đô to lớn này. Từng giọt nước mắt chảy ra, trong đầu lại suy nghĩ về chuyện tiền bạc. Tôi đang vay 2 triệu của thằng Hòa, còn tiền nợ của Hân với thằng cha đó nữa. - Ông, tui làm xong rồi. Lúc đó tôi mải suy nghĩ nên không chú ý tới xung quanh. - Nè. - Gì gì thế. Tôi lấy tay quệt nước mắt rồi quay lại nhìn Phương. - Ông khóc à. Phương nhìn thẳng vào tôi hỏi. - Đâu đâu, anh ngáp dài ý mà. Tôi giả vờ ngáp rồi lấy tay che miệng lại. - Ờ, lại xem tui giải đúng chưa kìa. Phương đi lại ngồi vào bàn học. Tôi thì hướng mắt nhìn theo rồi tự nhủ "Công nhận da nhỏ trắng thiệt... " - Ông nhìn gì đấy. Phương theo phản xạ không điều kiện nhỏ quay lại nheo mắt nhìn tôi. - Ơ, anh có nhìn gì đâu. Tôi lắp ba lắp bắp nói. Trong hoàn cảnh đó thằng con trai nào mà không nhìn chắc hẳn đứa đó bị Bê Đê. - Rõ là có nhé, hứ. - Đâu, đưa anh xem nào. Tôi lảng sang chuyện khác. - Thế nào đúng chưa. Phương chống cằm đưa mắt nhìn tôi. Phương sở hữu một khuôn mặt xinh, vóc dáng cũng được. - Đúng òy đó. - Chuyện... tui mà lại. Thấy tôi khen, Phương hí hửng lên mặt liền. - Mới bài dễ mà nhìn cái mặt kìa. Tôi trề môi đáp. - Cái mặt sao. Nhiều đứa muốn được giống cái mặt này cũng khó đấy chứ chả đùa. Phương nói lí. - Thôi được rồi, cho em thắng. Giờ làm tiếp bài thứ 2 nhé. Làm được cái này có thưởng. Tôi nháy mắt nói. - OK, quân tử nói lời phải giữ lời đấy nhé, ngoéo tay nào. Phương đưa ngón tay út ra. - Ok, hìhì. Tôi cũng đưa ngón tay út ra móc ngoéo với nhỏ. - Bài nào nào. Đưa ra chị xem. Phương bắt đầu lên mặt. - À được lắm nhóc, à quên. Nếu bé không làm được thì sao nhỉ. Tôi lấy ngón trỏ đưa lên má đập đập nhé. - Thì em hát cho anh nghe một bài. Thế được chưa. Sau một lúc Phương cũng suy nghĩ xong và nói. - Nhớ nha ngoéo tay nào. Ai không làm người đó là con heo. Tôi nói. - Ờ thì ngoéo, xem ai sợ ai, hứ. - Để xem bài nào nào, làm bài 5 trong sách đi. Tôi nhìn một lượt xem thế nào. Cuối cùng chọn bài 5. Nhìn vào thì có vẻ dễ nhưng có một chỗ trong bài để đánh lừa học sinh. - Ting... Ting. Tiếng chuông tin nhắn điện thoại. Phương xem tin nhắn nhưng không trả lời lại. Tôi nhìn qua thì thấy thế. - My love, I and U... Sau một lúc thì có ai gọi đến. - Alô. -... - Tớ đang học bài, không đi chơi đâu. -... - Thôi, tớ cúp máy đây. Không để người bên kia ú ớ một câu nhỏ tắt cái rụp. Tôi thì lại phía cửa sổ để cho Phương tập trung làm nhìn nhỏ có vẻ kiên quyết lắm. Tầm 5 phút tiếng chuông lại kêu. Phương khó chịu tắt điện thoại. Nhưng đối phương bên kia cứ gọi. - Anh nghe điện thoại giùm em. Nhỏ bực mình nói. - Sao lại đưa cho anh. Tôi nói. - Anh cầm để em còn làm bài. Phương nhíu mày khó chịu đưa tôi cái samsung galaxy s2. - Ờ. Tôi bước lại cầm lấy điện thoại. Được một lúc thì trên màn hình xuất hiện tên người gọi tới là Bình Điên. - Alô. Tôi nói. - Phương sao cậu không... Ai đấy. Thằng bên kia nói. - Phương đang học, thế nhé. Tôi nói xong rồi tắt. Tiếng điện thoại lại vang lên. Tôi bực mình nghe tiếp. - Mày là thằng nào, sao cầm máy Phương. Thằng bên kia hùng hổ nói. - Tao là anh con bé Phương. Nó đang học, đừng làm phiền. - Đ** con mẹ mày, đưa máy cho Phương nhanh. Phương có anh cái shit. - Im lặng và ném điện thoại ở giường nhỏ, để cho thằng kia tự độc thoại một mình... [next]Chap 75Sau một lúc thì thằng kia cũng tắt. Tôi lại ung dung ra ngồi gần cửa sổ. Nhưng chưa được bao lâu thì lại có đứa khác gọi. Tôi lại phải lò dò bước lại nghe. Nhìn vào màn hình điện thoại thì thấy chữ TÓ và ảnh của một thằng nào đó trông cũng đẹp trai, trắng trẻo. Tóc dựng, cạo trắng 2 bên. Nhìn vào Phương thì thấy nhỏ đang chú ý làm bài nên không muốn nói. Thế là tôi lại trượt trên màn hình để nghe. - Alô. - Phương, em đa... alô, ai đấy. - À Phương đang học nhé, cháu gọi lại vào ngày mai nhé. Tôi giả nói để thằng kia tưởng là Ba Phương. - Bác à, thế bác tên gì? - Phương. Ba em tên gì? Tôi để điện thoại ở xa rồi bước lại hỏi. - Ba em tên Minh. Mà anh hỏi làm gì. Phương quay lại nheo mắt hỏi tôi. - À không có gì. Anh hỏi thế thôi. Tôi nói chạy lại cầm điện thoại lên. - Bác tên Minh có gì không cháu. - Ờ thế thôi. Khi nào bác cháu ta gặp nói chuyện phát. Thằng kia nói giọng kiểu đấy chắc hẳn biết tôi giả dọng rồi. - Za... Xong rồi. Phương đưa tay lên vươn vai, may là tôi chỉ nhìn từ phía sau. Nều mà phía trước thì chắc hẳn nằm ra mà ngất, máu mũi chảy đầy nhà mất. - Xong rồi đưa anh xem nào. Mất quà hay được nghe hát nào. Tôi nói. - Quả này mà sai, em thề em hứa từ mai em sẽ... Phương nói một đoạn rồi ngắt. - Sẽ gì? - Sẽ làm đúng, hihi. Nhỏ híp mắt cười, nhìn dễ xương lắm. Hôm nay tóc Phương được xõa sang một bên. Trên đầu có một chiếc cài to màu đỏ. Nói chung lại là Xinh. - Uầy. - Anh xem đi. - Chỗ này đúng rồi, em làm theo công thức này đúng rồi. - Yeahhhh. Thưởng em đi. Haha. Phương vui mừng cười lớn. - Anh đã nói hết đâu. - Sao nữa em làm đúng rồi mà. - Cách làm của em đúng nhưng trong bài này người ta đã đánh lừa chúng ta một chỗ. Đoạn này em nên chuyển sang đây và kết quả là bằng 129. Tôi nói. - Huhu. Thế là sai hở. Phương cúi mặt xuống bàn. - Ê ê, hát nào. Ngày mai lại tiếp tục, hèhè. Tôi cười trêu Phương. - Anh biết bài rap Thu Cuối không. Phương quay sang hỏi tôi. Tay thì cầm cái bút vẽ vẽ trong vở nháp. - Có chứ. Sẵn sàng để bắt đầu chưa. Tôi hí hửng đáp. - Đợi em lấy máy tính bật beat đã. Mà anh phải rap cùng em. Không thì làm sao em rap được. - Ok luôn. Nghe đến rap thì tôi cũng khoái lắm. - Hìhì. - Nào bắt đầu nhé. Nhỏ Phương đưa máy tính ra và mở beat ra. - 1 2 3 yô... 5 phút trôi qua tôi và nhỏ cũng rap xong. Nói qua giọng của Phương, sở hữu một cái giọng trong và cao. - Em hát hay qua nha. Tôi nhìn qua nhỏ nói. - Ồ uôi, anh cũng rap hay không kém á. - Ờ, giải lao thế được rồi nhé. Lại học nào. Tôi nói. - Tí nữa đi. Học suốt à. Phương làm mặt nũng nĩu lắc đầu. - Giờ không học thì làm gì. Tôi ngạc nhiên hỏi lại. - Thôi, giờ làm thêm 2 bài dễ nữa. Rồi chơi gì thì chơi nhé. Tôi nói tiếp. - Vâng. Phương phồng má xụ mặt xuống nói. - Giờ em làm bài 6, bài 7 nhé. Có gì không hiểu thì hỏi anh. - Ờ. Sau một lúc thì nhỏ cũng làm xong. - Em làm xong rồi nè. Anh kiểm tra đi. - Ờ làm đúng rồi nè. - Hihi. Tôi nhìn lên đồng hồ nhỏ Phương để trên bàn học thì cũng gần 21h rồi. - Chào cô chú cháu về. Bước xuống nhà tôi thấy cô Ánh và chú Minh đang ngồi xem film. - Ờ cháu về cẩn thận nha. Cô Ánh quay đầu lại nói. - Vâng, thôi cháu về đây ạ!!! Tôi bước ra ngoài sân và phóng xe về như bình thường. Đi một quãng nữa thì thấy tiếng xe máy chạy phía sau theo quán tính thì tôi cũng nhìn lại xem thế nào. Thì thấy 3 xe máy đi dàn hàng phóng nhanh tới tôi. Tôi nghĩ chắc sẽ bị úp sọt rồi. Đề ga phóng hết mức thấy đường nào tôi quẹo đường đó. Sau một lúc nhìn lại phía sau thì không thấy xe nào nữa tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng điều đó là sai lầm đang đi tìm lối ra đường lúc nãy thì thấy một chiếc xe máy phóng nhanh tới. Tôi liền quay đầu xe và phóng đi. Trên đường tôi suy nghĩ chắc hẳn là mấy thằng lúc nãy gọi Phương. Đang đi thì thấy phía trước là ngõ cụt mất rồi. - Bác Minh đây hả. Mình gặp nhau rồi. Thằng này nhìn giống thằng trong điện thoại Phương lưu tên là Tó. - Nhìn thế mà cũng liều mạng mày nhỉ. Dám đến nhà Phương tán luôn. Thằng khác nói thêm vào. - Gọi mấy thằng kia về trước đi. Ở đây 3 thằng ta lo được rồi. Thằng tóc dựng nói. - Giờ tính thế nào đây thằng cu. Quỳ xuống xin lỗi anh hay là muốn nhừ xương đây. Thằng khác nói vào nhìn thằng này thì có cái đầu trọc. - Mình với Phương không có gì với nhau cả. - Không có gì, sao mày nghe điện thoại của Phương. Thằng tóc dựng nói - Mày có biết tao đang tán nhỏ không. Nó nói tiếp. - Haizz. Liên quan quá nhỉ. Tôi thở dài nói. Xe thì dựng phía sau lưng rồi. - Cứng quá nhỉ... [next]Chap 76- Lên tụi bay. Cho thằng cu này ăn hành đuê. Thằng đầu trọc nói. Thế là 3 thằng nhào vào đánh tôi. Nhưng tôi cũng đã từng học làm sao mà để bị đánh dễ dàng thế được. Thằng tóc dựng tay nắm thành quyền nhắm vào mặt tôi mà đấm. - Vùùù. Tôi xoay người tránh cú đấm của nó. Thấy thế thằng đầu trọc với thằng tóc dựng nhảy vào đánh tôi. Tụi nó cứ đánh, tôi cứ lùi lại và đỡ chứ không thể tấn công được. Người tụi nó cao to trắng hôi hơn tôi tưởng. Những cú đấm đều dồn hết lực. Khiến một lúc hai tay cũng mỏi rũ ra. - Khự. 2 đánh 1 nhục như con tó. Tôi lùi lại và thở dốc nói. - Không phải khích tướng. Đấm chết nó tụi bay. Thằng tóc dựng nói. 2 thằng lại xông vào tiếp. Tôi nhảy lên xoay người đá thằng đầu trọc vào hông nhưng nó né được. Đang được đà tôi tránh những cú đấm của thằng tóc dựng mà dồn tấn công vào một thằng đã. Thằng đầu trọc mất đà, nó đưa tay ra đỡ nhưng cũng đã quá muộn tôi lấy hết sức đấm vào bụng nó. Nó khụy xuống ôm lấy bụng. Thằng tóc dựng một bên thấy thằng kia bị đánh cũng tính xông lên nhưng bị tiếng nói của thằng khác khiến nó dừng lại. - Từ từ đã mày, cầm cái này mà chơi nè. Lâu giờ tôi cũng không chú ý thằng này. Thằng này là thằng Bình, tôi nhìn mặt thấy giống trong màn hình điện thoại. - Mày ngon quá nhá. Lấy hàng lúc nào tao không biết. Tưởng bỏ mặc anh em. Thằng tóc dựng cười. - Đến lúc kết thúc rồi mày, haha. Thằng Bình cười. Bây giờ tình hình hiện tại rất không có lợi cho tôi. Tay của hai thằng đó cầm một khúc gỗ dài tầm 40cm. Khúc gỗ vuông có 4 cạnh xung quanh điều đó làm tôi hơi rùng mình. Hai thằng kia cùng xông vào cùng một lúc. Tụi nó cầm khúc gỗ tiến tới đánh tôi, tôi phải né chứ đưa tay ra đỡ cũng không được đánh cũng không xong. Từng dòng suy nghĩ trong đầu hiện ra. "Trong tình cảnh này chắc hẳn sẽ nằm viện ít ngày rồi. Nhưng tiền lấy đâu ra. Giờ nếu mà chạy thì xe đạp điện sẽ bị chúng nó phá mất... " Kết thúc dòng suy nghĩ tôi cắn răng nhảy vào mà đánh. - Hự. - Mày ngon nha, ngon xông vào. Haha. Thằng Bình nói. - Để rồi xem. Tôi nhếch mép cười. - Tao chết cũng phải cho tụi bay lê lết. Nào thì chết. Tôi nhảy vào đánh tụi nó thì khúc gỗ đánh. Từng cú đánh khiến tay tôi như muốn gãy vụn ra. - Chết con mẹ mày nè. Thằng tóc dựng nói mà cứ phang vào tôi. - Định mệnh. Tôi cắn răng chịu đựng dù hai cái tay đã hết sức mà muốn thả lỏng. Nhân lúc thằng tóc dựng cứ phang tôi, tôi cũng tránh né được ít phát và dùng sức của cái tay phải. Lúc nó không chú ý tôi đấm vào phía sau đầu nó. Nó khuỵu xuống. Tôi nhảy vào mà đấm vào mặt nó. Mọi cú đấm của tôi đều dồn hết lực. Tôi dường như không điều khiển được hành động của bản thân nữa. Đôi tay dù muốn gãy rũ nhưng tôi vẫn cố sức để đấm. - Bốp. Một cú đánh của thằng Bình dành cho tôi ở phía sau lưng. Tôi lơ mơ thân hình đổ rụp xuống. Mắt tôi có vẻ như mờ đi nhưng tôi vẫn cảm nhận được xung quanh. Nó lấy khúc gỗ đánh vào người tôi. Toàn bộ giác quan như bị tê liệt cả. Từng giọt nước mắt tuôn ra, có phải số tôi đã định phải chịu khổ như vậy không. Sau một lúc thì tôi cũng không cảm nhận được cái gì nữa. Đôi mắt nhắm lại, xung quanh là một màu đen tăm tối. - Tách... tách. Tôi lờ mờ mở mắt. Thì ra là mưa, chắc nó cũng thương tôi. Hình ảnh thằng con trai nằm giữa đường hẹp ở trong ngõ, máu me đầy mình. Những giọt mưa chảy lên khuôn mặt tôi, tôi cảm nhận được nó. Sau một lúc tôi cố gắng chống hai tay để ngồi dậy nhưng không thể. Hai cánh tay đau và rát lắm. Vật lộn mãi mới ngồi được dậy. Tôi cố gắng lết vào một bức tường để dựa mình vào đó. Cơn mưa vẫn không có dấu hiệu ngừng lại. Máu trên đầu vẫn cứ chảy ra. Chẳng lẽ tôi phải chết ở đây sao. Ngồi một lúc thì mắt tôi lại muốn thả mình vào giấc ngủ nhưng tôi cố gắng đứng dậy để lết về. Nhưng biết về đâu đây. Về nhà bác Thanh thì không được còn về nhà ai đây. Tôi cố dựa thân mình vào bức tường để rướn người dậy. Từng bước đi tập tễnh tới cái xe. May là tụi nó không phá cái xe của tôi. Xe đạp điện đã bị thấm nước mưa nên cũng trục trặc. Hai tay run run nắm lấy tay cầm mà sao khó quá. Tôi đề ga và đạp để đi, ngoài đường tầm này cũng ít người qua lại. Có nhiều đi qua cũng nhìn. Nhưng tôi mặc kệ. VÌ TÔI QUÁ MỆT MỎI RỒI... [next]Chap 77Tôi cố gắng giữ vững tay lái nhưng không thể. Từng hạt mưa cứ tuôn xuống xối xả vào mặt tôi. Nhìn xung quanh tôi cảm thấy mọi thứ như nhoè đi. "Xoảng" tôi và xe đổ rụp xuống đường. Tôi hoàn toàn không cảm thấy bị đau nữa. Vì từng bộ phận đã bị tê vì lạnh. Mọi thứ xung quanh tôi còn là màu đen và tôi thiếp đi lúc nào không hề hay biết. Một cánh đồng lúa hiện ra trước mắt tôi. - Anh Quân. Bé Cún thấy tôi liền vẫy vẫy tay. - Hì. Cún ra đây với ai thế. Tôi quỳ xuống vuốt lấy đôi má của em. - Dạ ở nhà chán quá em ra đây chơi thôi. Cún phồng má nói. Tay thì cầm ngọn cỏ chơi. - Anh đi chơi với em nhé. Bé mỉm cười đưa tay ra. - Ok hì. Tôi nắm lấy tay bé, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại. Tôi và bé đi suốt hết đường trên cánh đồng. - Anh Quân nhắm mắt lại đi. Cún nhí nhảnh khươ khươ ngọn cỏ trước mặt tôi. Tôi nhắm mắt lại, một lúc vừa mở mắt ra thì không có ai đấy nữa. Tôi chạy xung quanh tìm em nhưng không thấy. Từng bước chân tôi mỏi rũ vì chạy. Tôi dừng lại hai tay chống xuống đầu gối mà thở. - Quân. Một giọng nói nghe quen thuộc. - Linh. Sao cậu ở đây thế? Tôi ngước mắt nhìn. - Cô ấy đi cùng tôi. Tiếng của thằng con trai, không ai khác chính là thằng Hùng. Hắn chẳng phải tán Uyên sao. Sao giờ lại cùng Linh. Từng câu hỏi được đặt ra trong đầu tôi. - Linh, cậu yêu anh ta à. Tôi nhìn Linh. - - Đúng. Linh là bạn gái của tôi. Thằng Hùng nói tiếp. - Mà sao hai người ở đây. Tôi hỏi tiếp. - Vì bọn tao thích... Tôi lại quay đầu đi vì không muốn làm phiền họ. Đang đi thì thấy phía trước có căn nhà nhỏ. Tôi nhìn sao mà quen quá. - Mẹ. Bước vào tôi thấy mẹ đang ở ngoài sân cày lúa. - Quân con về lúc nào thế. Mẹ tôi chạy ra. - Dạ con mới về mà mẹ. Tôi mỉm cười nhìn mẹ. - Vào nhà đi con. - Vâng. Tôi bước vào thì thấy ba tôi cùng bé Cún đang ở dưới bếp nấu ăn. - Quân mới về à con. Ba tôi nói - Dạ con mới về. Có cần con giúp gì không? - Thôi. Con mới về thì nghỉ tí đi. Để ba nấu ăn cho. Tôi nhìn xung quanh ngôi nhà. Mọi vật vẫn y như cũ. Đang tính đi xuống bếp thì mọi cảnh vật xung quanh bỗng biến thành màu trắng. - Ba mẹ ơi... Ba mẹ đâu rồi... Tiếng của tôi phát ra. - Bác sĩ, thằng bé tỉnh rồi. Tiếng nói của một người lớn tuổi. - Để tôi xem. Tôi lờ mờ mở mắt, mọi thứ xung quanh nhạt rồi dần dần hiện rõ ra. - Á đau... Tôi cố gắng ngồi dậy nhưng không thể. Tôi nhìn xuống phía dưới thì thấy hai tay đang được băng lại. - Cháu tỉnh rồi à. Đập vào mắt tôi là một bác lớn tuổi. - Vâng. Cháu đang ở đâu đây ạ. - Bệnh viện, tối hôm trước lúc bác đi làm về thì thấy cháu đang nằm ở dưới đường. Máu me đầy mình nên bác đưa vào đây. Bác ấy nói. - Vâng, cháu cảm ơn. Hai hàng nước mắt lại trào ra. - Giờ cháu có thể nghỉ lấy sức rồi có thể xuất viện. Bác sĩ nói. - Thôi. Bác cho cháu xuất viện bây giờ luôn cũng được. Cháu cảm thấy khỏe rồi. Tôi nói dối vì nếu ở lại lâu thì tiền viện phí lấy đâu ra mà trả. - Cháu yên tâm ở đây nghỉ ngơi đi. Tiền viện phí bác lo hết rồi. Bác trai cười hiền nói. - Nhưng cháu... - Không nhưng nhị gì hết, giờ cháu cứ nghỉ ngơi đi. Mà cháu có số điện thoại người nhà không. - Dạ không, cháu ở dưới quê lên ở với bác. Học và đi làm luôn. Hôm trước đi dạy về thì bị mấy thằng vây đánh. Tôi nói. - Tuổi trẻ bây giờ thế đấy. Thôi, cháu nghỉ ngơi đi. Lúc nào bác tới thăm. - Vâng. Tôi đã nghỉ học 2 ngày rồi. Không biết bây giờ bác Thanh và thằng Lâm sao nhỉ. Còn việc gia sư nữa... Tôi suy nghĩ rồi từ từ chìm vào giấc ngủ. Sáng ngày thứ 5 thì tôi được bác sĩ cho xuất viện. Tôi có hỏi bác sĩ là bác cứu tôi tên gì? Ở đâu? Để sau này đến để trả ơn. Bước ra cổng bệnh viện thì mọi người đều hướng mắt vào tôi. Hai tay thì đều băng bó. Trên đầu thì cũng được băng nhưng ít hơn. Bộ quần áo vẫn đang thấm máu vì dù giặt qua nhưng vẫn không thể tẩy hết màu đỏ. Mọi người đi qua chỉ trỏ có, thương hại có. Tôi cứ đi bộ như thế vì đường xá vẫn chưa quen nên gặp ai tôi cũng hỏi đường. Đi được một đoạn đường thì cũng may gặp được một bác xe ôm tốt bụng. - Nhà con ở đâu, bác chở về cho. - Dạ thôi bác ạ, con không có tiền đây ạ. Tôi mệt mỏi nói. Dù xuất viện nhưng trong người tôi vẫn còn sốt và mệt. - Tiền nong gì? Lên đi bác chở về. Nhìn cháu đi mà khổ quá. - Vâng. Cháu cảm ơn. Bác chở cháu về số nhà xyz. Đường Hồ Tùng Mậu ạ. Đi một lúc cũng tới. Tôi cảm ơn bác rồi thất thểu bước vào trong ngõ. - Lâm. Tiếng tôi nói nhỏ. - Quân mày sao thế? Có sao không? sao lại ra thế này. Nó hớt hải chạy lại... [next]Chap 78- Quân. Cháu sao thế. Sao lại băng bó cả người thế cháu. Bác Thanh chạy vội ra xem tôi thế nào. - Dạ cháu... cháu bị tai nạn. Tôi nói dối. - Cháu không sao chứ. - Dạ không, cháu thấy hơi mệt. - Mày mất tích 2 ngày, Ngọc 2 ngày này qua hỏi thăm mày liên tục đấy. Thằng Lâm nói. - Tí mày đi học thì nói giùm với Ngọc. Xin cô cho tao nghỉ một ngày nữa. Tôi quay sang nói. - Ừ thôi, mày nghỉ đi. - À mà nhớ nói giùm tao là tao bị ốm nhé. Tôi nói với nó. - Ok. Tôi lại nằm lên giường, một lúc sau tôi lại thả mình vào giấc ngủ sâu. - Quân. - Sao cậu ấy lại bị như thế. Tiếng của Ngọc. - Ơ, Ngọc à. Tôi lờ mờ mở mắt ra. - Quân, sao cậu lại... - Tớ bị tai nạn rồi may lúc đó có người đưa vào viện. Tôi nói - Thế cậu nghỉ đi. Chiều tớ qua thăm mà mấy bạn trong lớp cũng lo cho Quân lắm đó. - Thế Ngọc có nói gì với họ không? Tôi hỏi. - Có. - Uầy, Lâm đỡ tao dậy mày. Ngủ cả sáng đau lưng quá. Tôi nhíu mày nói. - Ờ. Ngọc cũng ra về, tôi được thằng Lâm đỡ dậy. Nhìn lên đồng hồ thì cũng gần 12h. - Cháu làm phiền gia đình. Bước xuống bếp tôi thấy bác Thanh đang chuẩn bị dọn cơm lên. - Có gì đâu cháu. Cứ xem như đây là nhà mình là được rồi. Bác ấy nở nụ cười hiền nói. - Vâng. Được một lúc thì cơm canh cũng được dọn lên. - Ăn đi mày. Thằng Lâm không chú ý đến tôi bị cả hai tay mà nó cứ nhai ngồm ngoàm. - Mày nghĩ tao gắp bằng chân à. Tôi nói. - Lâm gắp cho Quân đi. Tay như thế làm sao ăn. Bác Thanh nhăn mặt nói. - Nè, ăn đi cho chóng lớn em gái. Thằng Lâm troll tôi. - Hừ. Tôi cũng phải nhịn mà cố nuốt. Sau này tay khỏe lại giết nó sau. - Nhìn gì thế mày. Tôi quay sang nó hỏi. - Có người đẹp mày ơi, hình như đến nhầm nhà. Thằng Lâm ngây thơ nói. Tôi quay ra phía cổng thì thấy Hân, Ngọc, Linh, Uyên, Lan Anh, Trang, Chị Linh, Chị Oanh đi vào trước còn ở phía sau là tụi thằng Hoà, Phong, Khánh, Trung, Phương, Quang và anh Long. - Quân. Hân là người chạy vào đầu tiên. Từng giọt nước mắt rơi xuống trên khuôn mặt đáng yêu đó. - Huhu, sao cậu thế này. Huhuhu. - Cháu chào bác. Toàn bộ team chào bác Thanh. - Chào các cháu, các cháu ngồi đi. - Tớ không sao mà, đừng khóc thế chứ. Tôi lấy cánh tay phải chùi đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt Hân. Tôi biết nhỏ cũng lo cho tôi lắm chứ. - Huhuhu, sao cậu lại thành ra thế này. Hân vẫn khóc, nhỏ đứng lên choàng ôm lấy tôi. - Tớ không sao mà đừng khóc. Ngoan nào. Tôi lấy tay phải ôm qua lưng Hân nói. - Hức, như thế mà không sao à. Sau một lúc đứng như vậy thì Hân mới chịu bỏ tay ra. - Hức, Quân không sao chứ. Lan Anh cũng khóc. - Tớ không sao không sao mà. Tôi cười gượng gạo đáp. - Nhóc có sao không. Chị Oanh nói. - Dạ không, hìhì. - Tí nữa Hòa và mấy ông này nữa đưa Quân về nhà để tụi tôi tẩm bổ. Trang mắt đỏ hoe nói. - Ok, yes madams. Tôi nhìn Linh và Uyên hai nhỏ cũng nhìn tôi. Trong mắt của hai người ấy tôi cảm thấy một cái gì khó hiểu khó diễn tả. - Con cảm ơn gia đình nhiều. Thôi, con không dám làm phiền gia đình nữa. Con xin phép. Tôi mỉm cười nói với bác Thanh. - Không có gì đâu con. Khỏe thì tới chơi gia đình bác nhé. - Vâng. - Thôi, tao về nha mày. Chị Linh, Ngọc em/tớ về nha. Tôi nói. - Nhớ giữ sức khỏe nhé. Cả 3 người đồng thanh. - Quân, sao mày... Thằng Hòa hỏi tôi. - Khi nào tao kể cho. Tôi nói. - Giờ gọi taxi chở Quân về. Ai đi với em ấy. Chị Oanh nói. - Để em cho. Linh, Hân, Uyên đồng thanh. - Thế 3 em đi theo nhóc nhé. Tụi chị về trước đây. - Vâng. Thế là chỉ còn lại 4 người đứng đó. Tôi thì không muốn nói chuyện Uyên, Linh vào lúc này. Được một lúc thì 4 đứa lên taxi. Tôi thì ngồi giữa ở ghế phía sau sau. Hân ngồi bên trái tôi. Ở bên phải thì Uyên và Linh cùng ngồi đó luôn. Dù ở phía trước có một cái ghế đang bỏ không. - Cháu nào lên ngồi ghế trước đi. Bên sau chật rồi. Chú tài xế taxi nói. - Thôi, như thế này cũng được không sao đâu chú. Linh nói. - Thế cũng được mấy cháu chịu khó nhé. Đi được một lúc thì tôi nóng không chịu được. Ngồi chật khiến tôi mỏi. - Chú ơi, dừng xe cho cháu lên phía trước đi ạ. Chật quá. Tôi nhăn mặt nói. - Đợi chú tí. Được một lúc thì tôi cũng được giải thoát mà lên ghế phía hàng trên ngồi. - Tay với đầu cháu sao thế. Chú tài xế taxi quay qua tôi hỏi. - Dạ cháu bị ngã xe. Tôi nói dối. - Hiện giờ tai nạn giao thông nhiều. Nên chú ý đi cháu à. - Vâng. Tôi quay xuống nhìn 3 người con gái. Trong ánh mắt họ đều có một sự khác nhau. Và tôi không giải thích được trong những ánh mắt đó nói lên điều gì... [next]Chap 79- À chú ơi. Chú đi đến số nhà 402. Đường xyz. Tôi nhớ còn một chuyện chưa làm. - Quân, cậu tới đó làm gì?. Hân hướng mắt lên nhìn tôi nói. - Tớ có chuyện cần làm. Đi một lúc cũng tới nơi. - Mấy cậu ngồi đây tí nha. Tớ vào chút rồi ra. Tôi quay xuống nói. Bước ra khỏi xe tôi chạy lại bấm chuông. - King coong... King coong. - Quân, Anh bị sao thế. Không lẽ chuyện thằng Bình nói là thật. Bé Phương đi ra mở cổng, nhỏ nhìn tôi lo lắng. - Hì anh không sao mà. Tôi cười nhẹ. - Tại em hết, huhu. Em... em xin lỗi. Phương oà khóc. Nhỏ vẫn thế mặc quần thun, áo ngắn. Hôm nay tóc được xoã xuống sang hai bên. - Anh có sao đâu. Khóc làm gì. Tôi cười. - Vì một cuộc gọi mà mấy thằng bạn em làm ra như vậy. Phương cứ đứng khóc. - Anh không... - Ai đã làm Quân ra thế này. Tiếng nói lạnh lùng phát ra từ Linh. Tôi ngạc nhiên quay sang thì thấy Uyên, Linh, Hân đứng ở một bên từ khi nào. - Ơ không có gì đâu. Tôi quay lại nói. - Bạn có thể nói cho mình nghe được không. Uyên nhẹ nhàng nhìn Phương nói. - Không có gì... - Cậu im đi để tớ hỏi. Linh lạnh lùng nói lớn. - Ơ thật ra mọi chuyện là... blap... blap. Phương bắt đầu kể lại. - Cậu đi làm gia sư hả Quân. Hihi. Làm gia sư cho tớ với. Hân quay sang tôi cười. - Uầy... - Phương bạn có thể cho mình số điện thoại tên Bình kia không. Uyên nói tiếp. - 098xxx. Phương đưa số điện thoại cho Uyên. - Cảm ơn bạn nhé. Nhỏ Uyên cười. - Không có gì nà. - À Phương, em nói với mẹ là anh ở nhà ít ngày. Lúc nào khoẻ anh đi dạy nhé. Tôi nói. - Vâng. Sau một lúc thì 4 đứa chúng tôi lại về đến nhà. Uyên ở lại phía sau trả tiền cho chú tài xế taxi. Hân thì đi một bên đỡ tôi. Đi vào trong được tầm mấy chục bước tôi quay đầu lại phía sau và đi. Linh cũng nhìn thấy tôi đang nhìn cũng đã lâu rồi không được nói chuyện với nhỏ. - Chào mừng anh chiến sĩ đã về nhà... haha. Thằng Trung nói. - Chiến sĩ cái đầu gối tao nè. Tôi nói lại. - À được. Bị như vậy mà cũng cứng. Tí mấy thằng ta đưa nó lên giường thông. Thằng Khánh nhào zô. - Uầy, Phương, Quang hai đứa mày lâu giờ không gặp. Tôi nhìn hai đứa đó. - Ừ hè. Tao tính gặp mày giao thông vài phát cho đỡ nhớ mà nhìn thế này thì... chậc... chậc. Thằng Phương vuốt cằm nói. - Èo. - Hahaha. Thằng nào cũng muốn giao lưu với mày rồi Quân ạ. Thằng Quang béo nói vào. - Quân, vào đây tao hỏi tí. Thằng Hòa nói. - À ừ. Tôi bước vào trong phòng cùng nó. - Nói thật đi mày bị ai đánh à. Thằng Hòa nhìn tôi nói. - Ừ, thôi không sao đâu. - Thằng nào thế mà mày làm gì mà bị đánh. - Tí hỏi Uyên hoặc Linh nha. Tôi đáp. - Ừ, mà tao... Nó nói rồi tự nhiên ngắt quãng. - Sao. - Uyên và Linh biết hết rồi. Thằng Hòa thở dài nói. - Sao..sao Linh với Uyên biết được. Tôi hỏi lại. - Tao, Lan Anh và Trang nói lúc mày không đi học mà nằm trong bệnh viện ấy. Tao không thể để hai người họ hiểu nhầm mày được vì tao thấy hai đứa đó cũng thích mày. Thằng Hòa nói. - Hahaha, thích tao ư, nực cười. Mày nghĩ hai đứa đó thích tao ở điểm gì? Tôi cười - Ừ thôi. Tao nói thế thôi. Mà chiều bé Thảo về thấy mày như vậy lại khóc bù lu bù loa cho xem. Thằng Hòa nói - Bé Sún đi học sớm nhỉ mà thôi ra ngoài đi. Tôi nói rồi bước ra ngoài cùng nó. Ra ngoài thấy chị Oanh, Lan Anh, Trang và Hân đang nấu ăn trong bếp. Mấy thằng bạn cũng được đảm nhiệm làm osin do mấy tiểu thư sai bảo lặt vặt. Đang đứng nhìn thì có tiếng nói sau lưng tôi. - Quân, vào đây tớ có chuyện nói với cậu. Uyên nhìn thẳng vào mắt tôi nói. - Có chuyện gì để nói chứ. Tôi nói xong thì nhận thấy khoé mắt Uyên hơi đỏ rồi - Ừ thì vào. Bước vào trong tôi cảm thấy không gian thời gian như chậm lại vậy. Không khí trong phòng căng thẳng. - Tớ xin lỗi vì đã không tin cậu, huhu. Tớ biết bây giờ nói gì cũng đã quá muộn. Cậu tha thứ cho tớ nhé. Uyên khóc, từng giọt nước mắt lăn trên má rồi rơi xuống. - Uyên à, mình biết bạn thấy mình đang thương hại mình thế nên hãy sống thật với bản thân mình nhé. Đừng làm thế nữa. Tôi nói rồi toan bước ra. - Không không, huhu, cậu đừng đối xử với tớ như thế mà. Tớ xin lỗi vì đã làm thế với cậu. Nhưng cậu đã thử đặt cậu vào vị trí của tớ chưa. Lúc đó cậu sẽ làm thế nào? Tớ cũng là con gái lúc thấy cậu nói vậy tớ cũng đau lắm chứ. Huhu, bây giờ tớ biết sai rồi mà. Huhu. Uyên chạy lại ôm từ phía sau lưng tôi. Tôi cảm nhận được từng giọt nước mắt đang thấm vào lưng mình. - Hãy để thời gian trả lời đi Uyên à. Mình xin lỗi, mình không thể. Tôi dùng tay phải mở tay Uyên ra. Tôi bước ra cửa và nhìn lại, Uyên đang quỳ xuống ôm mặt khóc... [next]Chap 80Tôi bước ra bên ngoài rồi bước từ từ lên phòng mình. Từng bước chân là từng dòng suy nghĩ tôi hiện ra trong đầu. Phải chăng tôi làm vậy là sai. Nhưng tôi không còn cách nào khác ngoài cách. Uyên đã quá thay đổi so với trước, lúc trước nhỏ là một người nhí nhảnh ngây thơ, đáng yêu còn bây giờ tôi thấy thật là xa quá đi. Tôi không biết diễn tả như thế nào ngoài 2 từ "Xa Lạ" đối với Uyên. Phải chăng thời gian vật chất hay gia cảnh khiến người ta thay đổi. Từng dòng suy nghĩ được đặt ra cũng là lúc tôi từ từ nhắm đôi mi lại lúc nào không hay biết. Đang lơ mơ ngủ thì có tiếng người gọi tôi dậy. - Quân, dậy mau mày có chuyện lớn rồi. Thằng Trung kêu tôi dậy. - Có chuyện gì? Tôi nheo mắt lờ mờ nói. - Uyên có chuyện rồi xuống nhà nhanh lên. Thằng Trung nói rồi nó chạy xuống trước. Tôi choảng tỉnh, chạy vào WC mở vòi nước ra để rửa mặt rồi chạy nhanh xuống nhà. - Có chuyện gì vậy? Tôi hớt hải nói ở dưới nhà thì đông đủ cả ngoài Uyên. - Lúc nãy tớ thấy Uyên ôm mặt khóc rồi chạy ra lấy xe máy phóng đi mà không biết đi đâu. Vừa rồi có bạn của Uyên gọi nói Uyên đang uống say ở quán Bar nào ý. Đang ngồi theo thằng nào ấy. Lan Anh nói giọng lo lắng. - Thế Uyên uống ở quán nào? Tôi hỏi tiếp. - Tụi tao biết rồi. Giờ mày ở nhà. Tao, anh Long, Khánh, Phương, Quang đi. Thằng Hòa nói. - Cho tao đi nữa. - Nhưng tay mày... - Không sao cứ để cho cậu ấy đi đi. Linh nói. - OK thôi đi nhanh. Thế là 6 đứa con trai chạy trên xe đều có một nét mặt lo lắng chung. Tôi ngồi phía sau mà cứ nghĩ đến việc mong Uyên không bị gì. Đi tầm 25phút thì cũng tới nơi cả 6 đứa đều vào trong nhìn qua nhìn lại vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc ấy đâu cả. - Anh gì ơi, lúc nãy có thấy một cô gái cao tầm 1m6, mặc áo trắng ngồi uống say ở đây không? Thằng Khánh hỏi - Nhiều cô mặc áo trắng lắm. Anh không nhớ hết. Phục vụ nói - Anh cố nhớ giùm tụi em đi. - Để anh suy nghĩ đã nào. Cô gái mặc trắng... À có đấy, con nhỏ đấy uống rượu say đi cùng một thằng khác tầm 24 tuổi gì đấy tầm 15phút đi về cùng nhau rồi. - Vâng, tụi em cảm ơn. Chúng tôi đồng thanh rồi cùng bước ra. - Thế nào giờ tính sao? - Chắc chắn rằng thằng cha đó cũng không tốt đẹp gì đâu giờ nên tính đến việc xấu nhất là hắn đang đưa Uyên đến khách sạn hoặc nhà nghỉ nào gần đây. Anh Long nói. - Giờ 6 người chúng ta chia ra 3 hướng mà tìm. Có gì alô liền. - Vâng. Tôi ngồi sau xe thằng Hòa. Tôi cảm nhận rằng khoé mắt đang cay cay muốn khóc rồi. Uyên ơi!!! Mong rằng cậu đừng sao nhá. Tớ sẽ không giận cậu nữa đâu mà. Tôi không biết làm gì hơn ngoài việc đó. - Bác ơi. Cho tụi cháu hỏi, lúc nãy có thấy một thằng tầm 24tuổi và một cô gái mặc áo trắng vào trong kia không? Tôi hỏi. - Ở đây thì nhiều đôi lắm. Bác lo bán hàng nên không chú ý đến. - Vâng, cháu cảm ơn. Chúng tôi lại vòng đi tìm chỗ khác. Hà Nội thì rộng thênh thang tìm một người giống như Mò Kim Đáy Bể vậy. Điện thoại thằng Hòa không ngừng reo vì tụi con gái ở nhà đã sụt sịt vì lo cho Uyên rồi. Đang đi thì nhìn thấy phía trước có một cặp trai gái phóng xe vào. Đứa con gái mặc áo trắng đang vòng tay ôm thằng con trai. - Hòa phóng lên xem thử mày. - Đéo phải. Không biết thằng chó đó ở đâu tao mà thấy tao đập chết mẹ nó. Thằng Hòa bức xúc nói. Vừa lúc đó có điện thoại. - Alô. - Đến nhà nghỉ xyz, đường abc nhanh lên. - Thằng Phương tìm được rồi. Đến đường abc, nhà nghỉ xyz nhanh. - Ừ. Hai đứa phóng với vận tốc bàn thờ tới đó. Chúng tôi phóng vào bên trong thì thấy thằng Phương, Quang, anh Long, Trung tập trung đủ cả rồi. - Chị có thể cho em số phòng thằng con trai vừa đỡ cô gái đến không? Anh Long nói. - Xin lỗi nhưng vì đảm bảo cho khách hàng. Chị không cho được. Con nhỏ nhân viên nói. - Giờ chị có cho không hay để tụi tôi gọi công an tới. - Để chị hỏi... - KHÔNG HỎI HAN GÌ CẢ NHANH LÀ CÔNG AN ĐẾN ĐẤY NGAY BÂY GIỜ. Tôi hét lớn. - Chìa khóa đây. Mấy em đến số phòng 129. Dãy bên trái ý. Anh Long nhanh chóng cầm lấy chìa khóa mà chạy lên tầng. Chúng tôi mở cửa phòng ra thì đập mắt vào là một cô gái đang nằm trên giường say mèm không biết gì. Hên là thằng đó đang tắm nên Uyên không bị gì. Chúng tôi núp vào sau bức tường nhà tắm. Một lúc sau thì thằng cha đó bước, mồm thì hót gió. - Hiu huýt. - Bốp. - Tụi mày là ai. Cả 6 thằng vào đấm đá, tôi thì không đấm mà chỉ sút vào mặt nó. Từng cơn giận tôi trút lên mặt thằng chó đó. Một lúc sau thì chúng tôi đưa Uyên xuống và đưa về nhà...

niem hanh phuc cua mot thang ngheo